Editor: Puck
Vốn Duy Nhất định để lái xe về trước, mình và Mỹ Mỹ từ từ đi dạo, nhưng như thế nào thì tiểu Thôi cũng không đồng ý, Mỹ Mỹ đành kêu cậu ta đưa bọn họ đến thẳng trung tâm thương mại Cầu Thế.
“Đổi chỗ khác được không? Tớ không muốn đi Cầu Thế!” Duy Nhất quá nhạy cảm với chỗ đó.
“Cầu Thế là trung tâm thương mại sang trọng nhất, cậu không muốn đi Cầu Thế thì thuê máy bay đưa tớ sang Paris là được!” Mỹ Mỹ kiên trì không chịu.
Duy Nhất không có cách nào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đừng gặp ác ma kia.
Nhưng khi vừa tiến vào khu vực mỹ phẩm Cầu Thế, Duy Nhất lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Lãnh Ngạn, đang chọn đồ ở quầy Guerlain *.
(*) Guerlain: được biết đến là hãng sản xuất nước hoa lâu đời nhất thế giới. Mỹ phẩm và dưỡng da của Guerlain được coi là niềm mơ ước xa hoa của mọi cô gái.
Không phải anh bảo hôm nay có việc không thể đi đón cô sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, một đấng mày râu, lại còn là nhà giàu nhất đích thân ra ngoài mua đồ?
Bình thường cần gì anh đều đặt hàng trực tiếp hoặc nhắn nhủ cấp dưới, đương nhiên sẽ có người đi mua… Guerlain?
Cho tới bây giờ cô còn chưa dùng nhãn hiệu này. Xuất thân nghèo khổ cô có cách biệt với những món hàng xa xỉ này, mặc dù bây giờ đã thành thiếu phu nhân, cô vẫn giữ thói quen thanh thủy xuất phù dung * mặt mộc không trang điểm, hay là, ông xã của cô cho cô một bất ngờ?
(*) thanh thủy xuất phù dung: cái gì tự nhiên là đẹp nhất
Mỹ Mỹ cũng nhìn thấy Lãnh Ngạn, rất ca ngợi, “Duy Nhất, phu nhân nhà giàu đúng là khác người khác! Guerlain! Sao chưa bao giờ thấy cậu dùng? Nếu cậu không dùng thì ném cho tớ, tớ dọn dẹp đồ bỏ đi miễn phí giúp cậu! Hơn nữa, ông xã giàu có của cậu tự mình chọn cho, cậu thật hạnh phúc!”
Thật sự mua cho cô? Chắc vậy, gần đây anh thường đưa chút đồ không tưởng tượng nổi cho cô, thậm chí bao gồm cả đồ tình thú, đưa mỹ phẩm dưỡng da cũng không kỳ quái.
“Này, cậu không định tiến lên chào hỏi à? Để cho anh ta dẫn chúng ta đi ăn cơm, sau đó anh ta tính tiền!” Mỹ Mỹ đẩy cô một cái.
Duy Nhất suy nghĩ một chút, nếu Lãnh Ngạn cố ý tự mua quà tặng, chính là muốn cho cô vui mừng, lúc này phá vỡ sẽ khiến anh mất hứng! Vì vậy, trốn vào một góc, gọi điện thoại cho anh.
“Duy Nhất, tan làm chưa?” Giọng của anh hơi gấp gáp.
Nghĩ tới mình đang ở cách chỗ anh mười mấy bước chân nói chuyện, Duy Nhất âm thầm cảm thấy buồn cười, “Rồi! Anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở công ty chứ sao!” Lãnh Ngạn thuận miệng đáp.
Duy Nhất ngây ngẩn cả người, anh nói dối? Tại sao? Tiếp đó lại hỏi, “Đang bận rộn gì vậy?”
“Anh đang đi họp! Chờ một chút anh gọi lại cho em!”
Giọng nói của anh không hề lộ ra hoảng hốt. Nói thật như vậy! Lần đầu tiên Duy Nhất thấy anh nói dối đến mức giọt nước cũng không lọt.
“Đợi đã nào…!” Cô vội kêu lên.
“Chuyện gì? Bảo bối! Giám đốc trong công ty đang chờ anh lên tiếng!”
Trái tim Duy Nhất lạnh hoàn toàn, “Được rồi, khi nào anh rảnh? Em muốn anh theo em ăn cơm. Em và Mỹ Mỹ đang ở ngoài!”
“Bảo bối, có thể không có thời gian ăn cơm cùng em, để Mỹ Mỹ đi cùng em đi, ăn nhiều một chút, muốn mua gì cứ mua, trở về anh sẽ thanh toán đầy đủ! Ngoan!” Anh đã cầm mỹ phẩm dưỡng da vào thang máy, đoán chừng sang khu trang phục.
“Được rồi! Vậy anh trở về sớm một chút! Em phải chờ anh về mới ngủ!” Mặc dù vẫn là giọng nũng nịu, nhưng trong lòng lại ê ẩm.
“Được rồi, anh sẽ cố gắng hết sức sớm một chút!” Lãnh Ngạn vội vàng cúp điện thoại.
Duy Nhất đuổi theo từ thang máy khác, xa xa nhìn thấy anh chọn quần áo, chọn đồ đều theo kiểu phụ nữ vô cùng quyến rũ, không phải kiểu cô thích…
“Ông xã nhà cậu có ăn cơm với cậu không?” Mỹ Mỹ cắt đứt suy nghĩ của cô.
Duy Nhất bị phiền muộn nồng đậm bao phủ, nhìn anh chọn xong quần áo, thanh toán xong, đi ra Cầu Thế. Để cho cô bận tâm chính là lại còn mua đồ lót phụ nữ.
“Anh ấy bận!” Nghe lời Mỹ Mỹ nói, cô lừa mình dối người cho bản thân một lý do.
“Duy Nhất, không phải tớ nói xấu anh ta.” Mỹ Mỹ nắm tay cô, “Bây giờ thiếu gia có tiền hoa tâm nhiều lắm, Lãnh Ngạn mua những thứ đồ này thoạt nhìn không phải đưa cho cậu, cậu phải lưu ý, không để cho bản thân bị tổn thương.”
“Không! Anh ấy không phải người như vậy!” Duy Nhất kiên định lắc đầu.
“Có phải hay không muốn biết rất dễ! Đi theo tớ!” Cô kéo tay Duy Nhất tới khu đồ lót, hỏi người hướng dẫn mua hàng vừa bán đồ lót cho Lãnh Ngạn, “Xin lỗi, tiểu thư, tôi cũng muốn mua mấy kiểu đồ lót tiên sinh vừa rồi mua, xin hỏi còn không?”
“Có! Xin hỏi tiểu thư mặc cỡ bao nhiêu? Có muốn thử một lần không?” Người hướng dẫn mua hàng rất nhiệt tình hỏi.
“Tôi cũng không biết, vừa rồi anh ta mua cỡ bao nhiêu?” Mỹ Mỹ tiếp tục hỏi.
“38D”
Lòng Duy Nhất trầm xuống, Mỹ Mỹ và người hướng dẫn mua hàng còn nói gì nữa nhưng cô không nghe thấy gì cả. Tất cả đồ lót của cô đều do Lãnh Ngạn mua, nhưng không phải cỡ này, cô cũng không cách nào tìm cho mình một cái cớ, cũng không thể nói ông xã nhớ nhầm cỡ…
“Đi thôi! Duy Nhất.” Mỹ Mỹ biết bạn mình không có lòng đi dạo phố nữa, kéo cô rời khỏi khu bán đồ lót.
Duy Nhất thấy cô ấy đi ra ngoài, dừng bước, “Tạm thời tớ không muốn về.”
Mỹ Mỹ thương hại nhìn cô, “Vậy đi đâu? Tớ đi với cậu.”
“Đi uống chút đồ!” Duy Nhất biết tầng dưới cùng của Cầu Thế là một pub.
“Pub Dạ Đế? Nhưng tớ không có thẻ hội viên, không vào được!” Mỹ Mỹ cũng biết pub này, là câu lạc bộ sống về đêm nổi danh lừng lẫy, nơi tụ tập của các công tử tiếng tăm lừng lẫy, người bình thường không vào được.
“Đi theo tớ!” Duy Nhất không tin cô không có thẻ hội viên thì không vào được, lúc này cô chỉ muốn say, nghe nói rượu có thể khiến cho người ta quên hết mọi thứ, cô thật sự hy vọng được say một lần như vậy.
Cô cầm tay Mỹ Mỹ vào thang máy đi thẳng xuống tầng dưới cùng, ở cửa pub, không hề nghi ngờ bị chặn lại, yêu cầu xuất trình thẻ hội viên.
“Tôi không có thẻ hội viên, tôi tới tìm người!” Vẻ mặt Duy Nhất nghiêm nghị.
“Xin lỗi, chúng tôi không cung cấp tên khách hàng, đây là quyền riêng tư.” Bảo vệ pub mang bông tai lạnh lùng cự tuyệt, oán phụ tới pub tìm chồng? Anh đã thấy nhiều.