Editor: Puck
Duy Nhất sắp xếp lại báo chí mỗi ngày theo lệ thường, chuẩn bị mang vào phòng làm việc của Doãn Tử Nhiên, nhưng phát hiện hình của mình trên vài tờ báo, gần đây cô thật sự nổi bật, luôn xuất hiện trên đầu đề trang giải trí, tỉ lệ xuất hiện trên ống kính của những người được gọi là ngôi sao lớn cũng không cao hơn cô đi?
Chỉ có điều, lần này là hình cô và Lãnh Ngạn hôn mãnh liệt ở nhà hàng. Cô nhớ lại đêm đó ánh đèn flash không ngừng lóe lên, lúc ấy còn hơi cảnh giác, đều do Lãnh Ngạn chủ quan…
Cô gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn, đây là chuyện hiếm có, cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, đương nhiên không nhớ số của anh…
Cho nên, khi Lãnh Ngạn nhận được điện thoại của cô thì vô cùng vui vẻ, huống chi sau một tuần dài chiến tranh lạnh, “Bà xã, có phải nhớ anh không?”
“Nhớ cái đầu anh!” Duy Nhất tức giận trả lời, “Anh đọc báo hôm nay chưa? Chúng ta lại lên trang đầu rồi!”
“Đã xem! Không tệ! Hình ảnh giống như soi gương, góc độ chụp cũng rất tốt!” Giọng điệu nhàn nhã lơ đễnh của anh giống như còn hết sức thưởng thức.
Duy Nhất đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sự kiện truyền thông lần trước bị tiêu diệt vô hình, mấy tòa soạn báo kia cũng im hơi lặng tiếng, hôm nay còn có người dám đánh bạo đăng tin của bọn họ, đoán chừng đã được người nào đó cho phép…
“Lãnh Ngạn!” Giọng nói của cô cứng rắn, “Tại sao làm như vậy?”
Anh ở đầu bên kia cười, “Xem ra bé con ngốc nghếch không ngốc! Không phải ân ái của chúng ta có thể khiến tất cả các lời đồn tự sụp đổ sao?”
“Lãnh Ngạn…” Duy Nhất biết gần đây anh ít xuất hiện, cũng không chịu tham dự bất kỳ cuộc họp đơn giản mà không cần thiết phải có mặt, vì cô, có thể cam tâm tình nguyện tự xuất hiện trước ống kính, cũng coi như hy sinh không nhỏ.
“Bé ngốc, cảm động? Có thể khiến cho em cảm động một lần đúng là không dễ dàng!” Anh thở dài nhẹ nhõm một cái.
“Lãnh Ngạn, em không muốn kiểu này!” Duy Nhất cúi đầu nói: “Hạnh phúc của em và anh chỉ cần chúng ta biết là được rồi, tại sao phải để cho toàn thế giới biết? Thật sự không cần thiết như vậy, người khác nói gì em không quan tâm, em chỉ quan tâm…” Người cô quan tâm chỉ có ông xã của cô – Lãnh Ngạn…
Mặc dù Duy Nhất chưa nói hết, nhưng anh hiểu được cô nghĩ gì. “Duy Nhất, tối nay anh dẫn em đến một chỗ, nhất định sẽ cho em thấy hạnh phúc chỉ có hai người chúng ta biết…” Anh tràn đầy mong chờ tối nay.
“Chỗ nào?” Duy Nhất thật sự tò mò.
“Tạm thời giữ bí mật!” Anh cười trêu chọc cô, “Sau khi tan việc tiểu Thôi sẽ đến đón em.”
“Lại tiểu Thôi đón? Lần này anh cho em leo cây nữa, em… em thiến anh đó!” Trong lòng Duy Nhất vẫn còn sợ hãi chuyện lần trước, lại không dám tin tưởng Lãnh Ngạn.
“Em quá độc ác đó? Nhưng chỉ dựa vào câu này của em, anh sẽ không dám! Anh phải đi trước chuẩn bị, cho em một niềm vui bất ngờ, cho nên mới để tiểu Thôi đón!”
Suốt cả một ngày Duy Nhất đều làm không tốt, trong đầu chỉ nghĩ đến Lãnh Ngạn sẽ cho cô niềm vui như thế nào…
Buổi chiều, cô vừa ra khỏi tập đoàn Doãn thị, tiểu Thôi quả nhiên dừng xe ngay phía trước đợi.
“Tiểu Thôi, đi đâu?” Cô vừa lên xe đã hỏi.
“Thiếu phu nhân, đến rồi sẽ biết!” Tiểu Thôi cười đến nghẹn trả lời, hoàn toàn học lời Lãnh Ngạn.
“Tiểu Thôi, cái tốt không học, lại học thói quen không tốt của thiếu gia cậu!” Duy Nhất hoàn toàn buông tha, không thể làm gì khác hơn là mặc cho tiểu Thôi đưa nàng tới đâu thì tới.
Tiểu Thôi lái xe về hướng bờ biển, khi bọn họ đến bờ biển, đã là hoàng hôn, đám mây cuối chân trời bị thiêu đốt thành cảnh đẹp hiếm có, nước biển bị dát lên một tầng đỏ, ánh đỏ lay động, sóng gợn lăn tăn, một chiếc du thuyền màu trắng đang nhẹ nhàng đậu trên mặt biển, tất cả trước mắt đều giống như đang nằm mơ…
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang chờ cô ở trên du thuyền!” Tiểu Thôi đỡ tay cô, dẫn cô lên thuyền.
Duy Nhất tìm kiếm khắp nơi trên du thuyền vẫn không thấy bóng dáng của Lãnh Ngạn, “Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn, anh đang ở đâu?” Cô vừa tìm vừa gọi.
Đột nhiên, bị bóng dáng màu trắng trong phòng bếp hấp dẫn, người đàn ông đội nón đầu bếp cao cao không phải ông xã nhà cô thì là ai? Hương vị ấm áp nhất trên thế giới chính là hương vị món ăn người mình yêu tự làm cho mình…
“Lãnh Ngạn!” Cô khẽ gọi một tiếng, ôm lấy hông anh từ phía sau.
“Đừng huyên náo! Đi tắm nhanh lên, lập tức có thể dọn cơm!” Lãnh Ngạn vỗ lên bàn tay nhỏ bé quấn quanh thắt lưng anh.
“Ừm!” Duy Nhất nghe lời buông tay ra, tiến vào phòng tắm, gột rửa bụi bặm và mệt mỏi một ngày.
Trong phòng tắm đã sớm chuẩn bị áo ngủ to lớn, Duy Nhất khoác lên người, thả tóc còn ướt, đi lên boong thuyền tầng 2 trên du thuyền.
Âm nhạc đang nhẹ nhàng chậm rãi chảy ra, cả biển rộng đã hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, đầy trời lấp lánh ánh sao, ánh sao bị nước biển xanh đậm hấp dẫn, trong biển cũng hiện lên sao lốm đốm đầy trời, biển trời một màu, thật không biết đâu là bầu trời đêm, đâu là nước biển…
Dưới ánh sao, người đàn ông ngồi bên chiếc đàn dương cầm hình tam giác màu trắng chơi bản nhạc vĩnh viễn không thay đổi – “Duy nhất” – là vương tử của cô, trong bóng đêm tràn ngập, nụ cười ấm áp như ánh sáng bạc của mặt trăng.
Chậm rãi đến gần anh, nghiêng người tựa lên piano, lẳng lặng nghe anh chơi xong khúc nhạc, sau đó tự nhiên rơi vào trong ngực anh. Bốn mắt nhìn nhau, dịu dàng vô hạn hóa thành cái hôn thâm tình.
“Duy Nhất, anh yêu em.” Anh đang thì thầm bên tai cô.
Duy Nhất ngạc nhiên vui mừng, đồng thời ngửa đầu nhìn vào mắt anh, hy vọng thấy lúc này anh chân thật mà tỉnh táo.
Cô lúc này, còn mang theo ướt át và sạch sẽ sau khi tắm xong, con ngươi trong trẻo sáng hơn sao dưới bóng đêm, cánh môi trơn bóng, cổ áo ngủ hơi mở rộng, đều là mê hoặc hết sức nguy hiểm đến tính mạng với anh mà nói. Anh nín nhịn rung động của mình xuống, lướt qua cánh môi cô, “Bảo bối, anh yêu em, cho nên anh vẫn không nói những lời này, bởi vì anh cho rằng em biết, bé ngốc!”
Duy Nhất không chịu, chu môi, “Em đương nhiên biết! Chỉ có điều, em thích nghe anh nói anh yêu em thôi!”