Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 108: Làm thế nào để theo đuổi em




Editor: Puck

Sau khi ở trong bệnh viện mấy ngày, Tần Nhiên lại đón anh xuất viện, đồng thời giao một phần tài liệu đã điều tra cho Lãnh Ngạn.

“Tôi không xem, cậu nói một chút đi.” Lãnh Ngạn để tài liệu sang bên cạnh.

“Dịch Hàn, đến từ bang California Mỹ, chưa lập gia đình, tư liệu người thân trống rỗng, không có tiền án tiền sự, một trong các sở trường là tài chính, mục đích trở về để tiến hành đầu tư, công ty trong danh sách chỉ có nhà hàng băng chuyền tên ONLY kia.” Tần Nhiên bẩm báo từng điều.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Lãnh Ngạn nghi ngờ nặng nề trong lòng, cái tên ONLY kia cũng khiến cho anh rất không thoải mái.

“Chỉ điều tra được nhiêu vậy.”

“Tôi không tin, điều tra tiếp! Người này tuyệt đối không đơn giản!” Lãnh Ngạn mở tài liệu ra nhìn một chút.

“Điều tra cái gì vậy? Có thể trở về nhà sao? Không muốn ở lại bệnh viện!” Sau cửa xuất hiện một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Lãnh Ngạn không biến sắc, nhanh chóng cất kỹ tài liệu, mặt tươi cười quay lại, “Có thể đi về, bảo bối!”

Anh rất vui vẻ khi có thể nghe thấy hai chữ ‘về nhà’ từ miệng cô, kể từ khi có cô, anh mới cảm thấy nơi đó giống như nhà!

Duy Nhất nhíu nhíu mày, người này bây giờ quả thật không phân biệt được trường hợp ở đâu cũng gọi cô là bảo bối…

Lãnh Ngạn giao đồ cho Tần Nhiên, bản thân ra cửa tiện tay ôm Duy Nhất, định hôn cô, lại bị cô đẩy ra, bĩu môi lắc đầu liên tục, “Chú, kiềm chế kiềm chế, không nên vọng động!”

Lãnh Ngạn chỉ thiếu cắn đầu lưỡi, cô nhóc thúi muốn anh kiềm chế, lại còn nhếch môi cao như vậy, làm ra dáng vẻ đáng yêu, không phải dụ dỗ anh sao?

“Bảo bối, nói cho anh biết, làm như thế nào để theo đuổi em?” Lãnh Ngạn cầm tay cô, cảm thấy Duy Nhất giãy giãy, anh không buông tay, đây là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.

Duy Nhất cũng biết không thể quá đáng, mặc anh dắt đi, suy nghĩ một chút rồi nói, “Xem thêm hiệp nghị của chúng ta!”

Thật ra thì cô cũng chỉ muốn nghe anh nói “Anh yêu em” mà thôi… Mặc dù cô biết đàn ông giống như Lãnh Ngạn không thể nào treo ba chữ đó trên khóe môi, nhưng nếu như không nói một lần, sao cô hiểu được lòng anh?

Trở lại nhà họ Lãnh, Lãnh Ngạn lại không vội đi công ty, chui vào thư phòng, bắt đầu gọi điện thoại, “Này, Tiêu, là tôi, có chuyện muốn nhờ chỉ giáo!”

Doãn Tiêu Trác cảm thấy ngoài ý muốn, “Hả? Tôi còn có chuyện có thể dạy cậu sao? Tốt quá! Tụi tôi chờ ngày này lâu rồi! Nói!” Rồi sau đó cười thả cửa…

Lãnh Ngạn thấy cậu ta cười như tiểu nhân đắc ý, mặt đen xì lại, cuối cùng nặn ra một câu, “Theo đuổi phụ nữ như thế nào?”

Doãn Tiêu Trác thiếu chút nữa ngã xuống từ trên ghế, “Không thể nào, đừng quên bây giờ cậu đã là đàn ông có vợ, còn muốn theo đuổi phụ nữ, cậu không muốn sống hả?”

Lãnh Ngạn đè huyệt thái dương chỉ cảm thấy đau đầu, “Người anh em, chính là cô ấy muốn giày vò gì đó, muốn tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy lần nữa!”

Doãn Tiêu Trác bùng phát một trận cười to, “Buồn cười quá, Lãnh Ngạn cũng có ngày khổ sở, cái này gọi là gì? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn?”

“Cười đã chưa?” Đường cong trên mặt Lãnh Ngạn trở nên cứng ngắc.

Hình như Doãn Tiêu Trác cảm thấy trong điện thoại đang tỏa ra khí lạnh, lập tức ngừng cười, “Ha ha, lão đại nổi đóa! Dạy cậu một phương pháp đơn giản nhất, không phải cậu và Duy Nhất đã kết hôn rồi sao? Sợ cái gì? Trực tiếp đè ngã, giải quyết tất cả!”

“Vấn đề là ở chỗ này! Cô ấy nói không theo đuổi được, sẽ không để cho tôi… Ngay cả cơ hội đụng ngã cũng không có!” Lãnh Ngạn kể khổ với cậu ấy.

“Ha ha ha ha!” Lần này Doãn Tiêu Trác cười đến trực tiếp ngã từ trên ghế xuống đất, nhưng lập tức cảm thấy biểu cảm của đối phương có thể không ổn, vội vàng ngừng cười, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý cười, chỉ có điều chuyện này thật sự quá buồn cười, ha ha ha ha!”

“Cho cậu thời gian ba giây, nói hay không?” Ánh mắt Lãnh Ngạn đã có thể giết chết người…

“Được, tôi nói, tôi nói…” Anh nói nhỏ một hồi vào trong điện thoại di động, sau khi cúp điện thoại lại cười to một trận, khiến nữ thư ký đi vào nhìn nhiều lần…

Buổi chiều có khoảng thời gian lớn, Lãnh Ngạn ở thư phòng nhìn bảng báo cáo của công ty, Duy Nhất đi vào tìm anh.

“Có phải muốn ra ngoài chơi không? Anh đi cùng em.” Khó có được một ngày nhàn rỗi, anh rất vui lòng đi cùng cô.

Duy Nhất lại nói, “Muốn tìm anh nói chuyện phiếm thôi.”

Anh cười một tiếng, “Tán gẫu cái gì?” Tiện tay muốn ôm cô vào trong ngực.

Duy Nhất vội vàng lui về phía sau, mang cái ghế ra ngồi đối diện anh, cười hì hì, “Khoảng cách an toàn.”

Lãnh Ngạn nhíu mày, anh không quen cuộc sống thế này! Nếu phương pháp của Doãn Tiêu Trác không có tác dụng, anh nhất định giết chết cậu ta!

“Lãnh Ngạn, em biết rõ có vài lời không nên hỏi, nhưng mà em rất tò mò.” Duy Nhất chống cằm nhìn anh.

“Có gì cứ hỏi, anh sẽ không gạt em.” Anh kiên nhẫn chờ cô.

“Anh và Đình nhi… Hai người ai theo đuổi ai?” Cô lấy dũng khí hỏi.

Lúc đầu anh hơi ngẩn ra, tại sao cô luôn hiếu kỳ chuyện Đình nhi vậy?

Sau nghĩ lại hiểu ra một chút, cô nhóc đang ghen? Rốt cuộc đây có tính là chuyện tốt không? Sức nặng của Đình nhi ở trong lòng anh không nhẹ, cô nhóc này lại là bảo bối trong lòng anh, hai người không thể so sánh, anh cũng không thích tương đối như vậy, chỉ có điều, Duy Nhất còn nhỏ, anh hiểu cô… Vì vậy cười cười, “Tụi anh tự nhiên đi chung với nhau, không có ai theo đuổi ai…”

Cũng không biết đáp án này có thỏa mãn cô không, chỉ nghe cô nhẹ nhàng “À” một tiếng, tiếp tục hỏi, “Vậy, tại sao thất tịch hàng năm anh phải đi thăm chị ấy?”

Anh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không giấu giếm cô, “Bởi vì đêm thất tịch là ngày đầu tiên tụi anh thổ lộ, coi như ngày đính ước thôi.”

Trong lòng Duy Nhất lập tức nổi lên chua xót, bọn họ từng thổ lộ, nói cách khác, ít nhất từng nói ba chữ kia…

“Sao vậy?” Anh nhận ra cô mất hứng.

“Không có gì!” Cô cuống quýt che giấu, “Em chỉ hy vọng… Lần sau khi anh đi thăm chị Đình nhi có thể dẫn em theo không?”

Anh ngẩn ngơ, có lẽ, có thể…

“Vậy chiều nay chúng ta đi đi!” Cô thấy anh không phản đối, lập tức đề nghị.