Ngày 29 tháng 2, mưa.
Hôm nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời tôi.
Nhiễm Duy Nhất cầm bút viết một mạch những lời này trong quyển nhật ký.
Trong ngày trọng đại này, cô chỉ có thể ghi chép lại mấy câu đó.
Bởi vì, sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho cô; bởi vì, đến bây giờ cô còn không biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của cô như thế nào…
Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, cô nên đi.
Ngắm nhìn bốn phía, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác nhỏ giống như lồng chim câu không có gì để mang đi. Cô bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất không bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố đi ra khỏi nhà.
“Cô Nhiễm, không, thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố l.q.đ trong ngực, hơi không quen cách xưng hô này. Phu nhân? Đúng, từ hôm nay trở đi cô chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, cô vẫn không biết anh ta là ai.
Mỗi lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm cô, anh ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn hòa.
Tần Nhiên không nói một câu nào, trực tiếp lái xe đưa cô đi đăng ký.
Mà cô lại bị đưa đi phòng luật sư. Đối mặt với ánh mắt kinh dị của cô, Tần Nhiên giải thích, “Luật sư đã làm xong thủ tục, cô chỉ cần ký tên là được.”
Cô giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như vậy.
Trong nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, cô bỗng nhiên hơi khẩn trương, không biết trong văn phòng, ông xã của cô là người như thế nào?
Cô hít thở sâu một hơi, đẩy cửa ra…
Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy cô tiến vào có lễ phép thì đưa tay mời, “Cô Nhiễm sao? Mời ngồi.”
Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư.
Luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời cô Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh đã ký xong.”
Ngài Lãnh? Rốt cuộc cô biết, ông xã của cô họ Lãnh.
Ôm chặt gấu nhỏ trước ngực, cô cắn môi, ở chỗ ký tên phát hiện hai chữ rồng bay phượng múa: Lãnh Dực.
Cô trầm tư, không biết người đàn ông viết chữ mạnh mẽ có lực như vậy sẽ là người như thế nào…
“Cô Nhiễm có vấn đề gì không?” Luật sư nhắc nhở cô.
“Không có, không có!” Cô lắc lắc đầu, dieendaanleequuydônn cầm cây viết trên bàn ký tên, ngay ngắn nắn nót viết tên mình lên –– Nhiễm Duy Nhất.
“Tốt lắm! Chúc mừng cô và ngài Lãnh chính thức trở thành vợ chồng.” Luật sư có dáng vẻ kinh nghiệm, thu hồi văn kiện.
Duy Nhất ngồi ngây dại trên ghế, như thế, cô đã kết hôn sao? Không có nghi lễ? Không có khách mời? Không có chúc phúc? Thậm chí… Không có chú rể…
Cô ôm thật chặt gấu nhỏ trước ngực…