Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 92-1: Ưu điểm




"Cảm thấy sa đoạ sao?" Hà Quyên liếc nhìn Thịnh Nhạc Dục, hỏi, "Chẳng lẽ ở trong lòng của anh cho rằng đến quán bar nhất định là sa đoạ sao?"

"Vậy thì anh tới quán bar cũng chính là sa đoạ hay sao?" Bên môi Hà Quyên treo lên một nụ cười mỉa mai.

Cười như vậy khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục không thoải mái, chân mày nhíu chặt: "Tại sao bây giờ em lại trở thành cái bộ dạng này?"

"Là do anh khiêu khích tôi trước, chẳng lẽ anh còn mong tôi tự mình tìm tới cửa để anh làm nhục hay sao?" Hà Quyên buồn cười hỏi Thịnh Nhạc Dục, "Tư tưởng của anh thật sự là rất buồn cười."

"Xem ra sau khi em kết hôn cả người đều không giống nhau." Thịnh Nhạc Dục khinh thường hừ lạnh một tiếng, dùng một loại thái độ khinh bỉ đối mặt với Hà Quyên, muốn cô cảm thấy tự ti.

"Thật sao?" Hà Quyên cười híp mắt hỏi, làm bộ dạng không sao cả nhún nhún vai, "Tôi thay đổi hay không thay đổi, thì thế nào, có liên quan gì tới anh sao?"

"Anh ở chỗ này chỉ tay năm ngón, rất thích sao?" Hà Quyên phát hiện

Thịnh Nhạc Dục có lối suy nghĩ càng ngày càng kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta cảm thấy toàn thế giới phải chuyển động xung quanh anh ta sao?

Tất cả sự vật đều phải lấy tâm trạng vui hay buồn của anh ta mà thay đổi sao?

Thật là. . . . . . Suy nghĩ khoa trương, cô là một người bình thường, không thể giải thích lý luận anh dũng này được.

"Tôi là tốt bụng đến nhắc nhở cô." Thịnh Nhạc Dục bị Hà Quyên nói đến không được tự nhiên, trầm mặt, "Tại sao cô lại không biết tốt xấu như vậy?"

"Anh là gì của tôi?" Hà Quyên cười lạnh hỏi, "Tôi phạm pháp hay làm trái quy định, cần người khác giúp tôi sửa chữa sao?"

"Tôi theo chồng tôi tới quán bar vui đùa một chút có vấn đề sao? Cho dù có vấn đề, cũng có chồng tôi để ý tới tôi, anh là cái thá gì?"

Giọng điệu Hà Quyên như vậy, khiến Thịnh Nhạc Dục không tìm được lời nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu: "Tôi là quan tâm cô. . . . . ."

"Cám ơn, tôi có chồng thân yêu của tôi quan tâm rồi. Ngài vẫn là quan tâm chính mình thì hơn." Hà Quyên nhìn Thịnh Nhạc Dục một chút, hỏi, "Bây giờ anh có thể đi được chưa? Chỗ này là chỗ của chồng tôi."

"Tôi thật sự không ngờ cô là người tuyệt tình như vậy." Thịnh Nhạc Dục nửa hí tròng mắt nhìn chằm chằm Hà Quyên.

"Tôi thật sự không ngờ anh là người có da mặt dày như vậy." Hà Quyên cũng không thấy ngượng chút nào, thậm chí cũng không có tức giận, cảm thấy bản thân thật tốt, anh ta cảm thấy toàn thế giới có lỗi với anh ta sao, chẳng lẽ phải nói đạo lý với anh ta sao?

Cô không có thời gian rãnh rỗi như vậy.

"Phụ nữ bây giờ quả nhiên rất thực tế." Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hà Quyên.

Hà Quyên cười nhún vai: "Chính là bởi vì thực tế, tôi mới biết yêu thương không cần bắt cá hai tay, đừng làm chuyện gì trái với lương tâm, tôi đương nhiên thực tế. Dáng vẻ anh lợi hại như vậy, cho mình là Đế Vương có thể có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, ngài vẫn sống ở trong ảo tưởng, tôi đương nhiên kém hơn anh."

Hà Quyên nói một phen làm mặt Thịnh Nhạc Dục lúc trắng lúc xanh: "Cô. . . . . ."

"Người này nói cái gì tôi thực tế, có phải là gần đây mọi chuyện của anh không được như ý? Cho nên, nhìn tôi thoải mái, anh liền khó chịu rồi hả?" Hà Quyên đưa ngón trỏ ra quơ quơ trước mặt Thịnh Nhạc Dục, "Như vậy cũng không hay, muốn tìm thăng bằng trên người tôi, như vậy là quá ác độc rồi, loại người không có nhân phẩm như anh, ai dám hợp tác với anh?"

"Vợ làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch nói chuyện điện thoại xong trở lại, vừa hay nhìn thấy một người đáng ghét, vội vàng tới đây.

"Có một tên bị bệnh thần kinh từ bệnh viện chạy ra ngoài." Hà Quyên quay đầu, uất ức nhìn Chu Duệ Trạch.

"Không có việc gì, không có việc gì." Chu Duệ Trạch ôm Hà Quyên, trực tiếp ném tiền xuống , an ủi, "Chúng ta đi tới nơi khác, cách xa nguồn ô nhiễm."

"Ừ." Hà Quyên ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Chu Duệ Trạch, hô hấp an tĩnh, hai người ôm nhau rời đi.

"Cho tôi một ly rượu." Thịnh Nhạc Dục tức giận vỗ quầy bar.

Bên trong người pha chế rượu liếc mắt nhìn Thịnh Nhạc Dục, chậm rãi nói một câu: "Tiên sinh, nơi này chúng tôi không hoan nghênh ngài, mời đi ra ngoài."

Thái độ cứng rắn làm cho Thịnh Nhạc Dục sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới một người pha chế rượu lại dám nói chuyện như vậy với anh.

"Nói thế nào đây?" Thịnh Nhạc Dục chợt vỗ quầy bar, tức giận trợn trừng mắt nhìn.

Vốn là gần đây anh ta liên tục gặp chuyện xui xẻo tới cực điểm, hiện tại ngay cả người pha chế rượu cũng dám nói chuyện như vậy với anh ta, còn không thành công sao được?

Người pha rượu trực tiếp nói một câu vào tai nghe: "Có người quấy rối."

"Cậu mới quấy rối!" Lời nói của Thịnh Nhạc Dục vừa mới dứt, sau lưng của anh ta lập tức xuất hiện hai người, làm dấu hiệu mời, "Vị tiên sinh này, xin rời đi, không nên gây chuyện."

"Người nào gây chuyện? Rõ ràng là các người. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục kích động đứng lên, phần sau còn chưa nói hết, liền bị hai người kia dùng động tác trực tiếp cắt đứt.

Cánh tay của anh ta, trực tiếp bị vặn đến sau lưng, bị đè ép đi ra ngoài đi ra ngoài từ cửa sau.

"Tôi muốn đi kiện các người!" Thịnh Nhạc Dục không cam lòng la to, đổi lấy là bụng chịu một đòn nghiêm trọng, trong dạ dày một trận sôi trào, nôn mửa.

"Tôi. . . . . ." Mới nói một chữ, lập tức đổi lấy nhiều cú đánh hơn.

Hai người kia thật nghiêm chỉnh huấn luyện, đánh Thịnh Nhạc Dục ở chỗ không bị nhìn người khác nhìn thấy, trên mặt một chút dấu vết cũng không có.

Đợi đến lúc bọn họ dừng tay, Thịnh Nhạc Dục đã nằm co quắp trên mặt đất không phát ra được tiếng nào.

Hai người nhìn Thịnh Nhạc Dục nằm trên đất tựa như con chó chết, xoay người trở lại quán bar, cũng không thèm để ý đến việc ở hẻm sau có người.

Thịnh Nhạc Dục chóng mặt nằm trên mặt đất nửa ngày, lúc này mới thử nhúc nhích.

Mới vừa nhúc nhích, trên người mỗi một chỗ đều không ngừng kháng nghị, kêu đau.

Thịnh Nhạc Dục nhịn không được hừ một tiếng, nặng nề té xuống.

Quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển thật lâu, lúc này mới giùng giằng, từ từ, từ từ bò dậy.

Đỡ vách tường cố nén nôn ọe, chờ trận chóng mặt đi qua, anh ta mới di chuyển từng chút một ra bên ngoài.

Đi tới trên đường cái, nhìn trên đường xe cộ đông nghịt, chậm rãi đi qua, đưa tay đón xe.

Vừa rồi bị đánh, cũng may trên mặt không có bị thương, quần áo cũng bị dính một chút đất, cũng không đến nổi nhếch nhác, không đến mức khiến tài xế taxi không chở.

Về đến nhà, Thịnh Nhạc dục cởi quần áo ra nhìn, trên người xanh xanh tím tím, vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.

Không phải không nghĩ tới báo cảnh sát, vấn đề là, quán bar kia dám lộ liễu đối phó anh ta . . . . . Ngẫm lại, cảm giác bên trong quán bar có một người, anh không thể chọc tới.

Hơn nữa, dù là báo cảnh sát, ngày mai anh ta cũng không có thời gian, ngày mai anh ta còn có công việc quan trọng.

Nghĩ đến công việc ngày mai, Thịnh Nhạc Dục nằm ở trong bồn tắm cũng không nhớ tới, chuyện của ngày mai anh thật sự là không muốn đi, nhưng mà . . . .

Phiền não dùng khăn lông đắp lên mặt, anh ta không muốn đi, nghĩ tới tình huống ngày mai mà mình phải đối mặt, nhưng mà, nếu anh ta không đi, sự nghiệp của anh ta sẽ không có chút hy vọng nào.

Mặc kệ như thế nào, cũng muốn nhắm mắt đi một chuyến.

Buổi tối về đến nhà, Chu Duệ Trạch mới hỏi Hà Quyên: "Cái tên kia với em xảy ra chuyện gì?"

"Bệnh thần kinh chứ sao." Hà Quyên cười lạnh một tiếng, "Không biết bị đả kích gì, muốn tìm thăng bằng trên người em."

"Không có việc gì, không cần để ý đến tên khốn đó." Hà Quyên cũng không để ý đến một người nhàm chán, bây giờ, mỗi ngày bọn họ trôi qua tốt như vậy, một người không quan trọng, một con ruồi theo chân bọn họ thì có quan hệ gì?

Hai người cũng không xem chuyện của Thịnh Nhạc Dục là chuyện to tát gì.

Hà Quyên không để ý đến Thịnh Nhạc Dục, người kia đối với cô mà nói cũng chính là người xa lạ mà thôi, anh ta như thế nào, cùng cô có quan hệ gì sao?

Về phần Chu Duệ Trạch, chỉ cần Hà Quyên không có chuyện gì, anh càng không quan tâm tới.

Hai người đều không xảy ra chuyện gì hết, cứ thế cùng nhau nghỉ ngơi.

Hôm nay, bên trong phòng họp rộng rãi , đoạn phim chiếu từng hình ảnh trang sức xinh đẹp, đợi đến khi tất cả hình ảnh đều chiếu xong, Thịnh Nhạc Dục ngồi ở bên cạnh quản lý hỏi: "Giám đốc Trần, ngài cảm thấy như thế nào?"

Đối với thiết kế của mình, Thịnh Nhạc Dục có lòng tin rất lớn, hỏi như thế, cũng chính là xử lý khách sáo trên công việc.

Giám đốc Trần nhìn tư liệu hình ảnh trong tay một chút, cứ như vậy cúi đầu lật tài liệu, cũng không để ý tới Thịnh Nhạc Dục.

Thịnh Nhạc Dục luôn luôn tự phụ lúc này trán đã nổi gân xanh, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa lao ra, chỉ là suy nghĩ tình cảnh trước mắt của mình, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nhịn xuống.

Chờ Giám đốc Trần từ từ nhìn, rốt cuộc, lúc tính nhẫn nại của Thịnh Nhạc Dục sắp bị hao hết, Giám đốc Trần rốt cuộc xem xong rồi.

Giám đốc Trần ngẩng đầu nhìn Thịnh Nhạc Dục, chỉ phun ra hai chữ: "Đồ bỏ đi."

Vọt lên cao, mới vừa rồi bị đè nén thật lâu cơn tức lập tức dâng cao đứng lên: "Ông rốt cuộc có biết nhìn hay không? Trang sức do tôi thiết kế mà là đồ bỏ đi?"

Đối mặt với sự giận dữ của Thịnh Nhạc Dục, giám đốc Trần không nhanh không chậm châm chọc nói: "Cậu không phải là đồ bỏ đi thì là cái gì? Dù sao tôi vẫn không nhìn ra có gì tốt."

"Ông xem không được, đó là bởi vì ông không có ánh mắt tinh tường, xem không hiểu!" Thịnh Nhạc Dục thật nhanh giễu cợt, "Đừng tưởng rằng nhà ông mở công ty vàng bạc đá quý là thật sự hiểu biết về trang sức, còn là công ty nhỏ như vậy, khó trách vẫn không thể mở rộng được quy mô công ty. Đã không có mắt nhìn, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?"

Thịnh Nhạc Dục giễu cợt cũng không làm cho giám đốc Trần tức giận, ngược lại cười theo lời của anh ta nói: "Không sai, công ty của tôi rất nhỏ. Anh đã lợi hại như vậy, tới công ty nhỏ của tôi làm gì? Tập đoàn lớn Quốc Tế và nhiều công ty lớn khác, sao anh không đi tìm đi?"

Một câu hỏi khiến Thịnh Nhạc Dục á khẩu không trả lời được.

Không phải là anh ta không tìm, mà là không biết vì sao, từ sau khi xảy ra chuyện Phỉ Bạch, những công ty có hợp tác với công ty của anh ta đột nhiên chấm dứt hợp tác.

Sau đó lại đi tìm những công ty có thực lực khác, đều là không ngừng vấp phải trắc trở, không còn có người nào muốn anh ta thiết kế.

Không chỉ có như thế, những người đó còn phê bình thiết kế của anh ta từ đầu đến chân nói anh ta là một kẻ vô dụng, mỗi một lần đều khiến anh ta giận đến điên người.

Vì sao anh ta phải chịu sự sỉ nhục như vậy?

Thịnh Nhạc Dục anh là ai?

Cũng là một người tài giỏi, là nhà thiết kế trang sức có danh tiếng.

Những người kia không có ánh mắt tinh tường, tại sao lại sỉ nhục thiết kế của anh như vậy?

Trong cơn tức giận ầm ĩ với những công ty đó một trận, hợp tác dĩ nhiên là không được.

Đã không hợp tác được với tập đoàn lớn, anh ta còn có thể hợp tác với những công ty hạng vừa, ai biết sau khi tìm được, vẫn không có ai chịu dùng thiết kế của anh ta.

Làm cho anh ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn trong thời gian ngắn.

Không có bạn bè hợp tác chung, tiền thuê nhà, tiền lương của nhân viên anh ta phải làm thế nào?

Xem như anh còn có một chút tiền để dành cũng không kiên trì được bao lâu.

Vì muốn thoát khỏi cảnh khó khăn, anh ta không thể không đi tìm những công ty nhỏ hợp tác, nếu là trước kia, anh ta là người có điạ vị cao làm sao có thể hạ mình đi hợp tác cùng với những công ty nhỏ như vậy?

Vốn chỉ muốn tìm một cái bàn đạp, nào nghĩ đến, cái công ty nhỏ này lại dám đối xử với anh ta như thế!

"Ông cho là tôi yêu thích công ty của ông sao?" Thịnh Nhạc Dục cực kỳ tức giận rống lên một câu, cầm tài liệu xoay người rời đi.

Nhìn Thịnh Nhạc Dục nặng nề xô ngã cửa phòng họp, giám đốc Trần lạnh lùng cười: "Tánh khí như vậy khó trách sẽ đắc tội nhiều người, cho là có chút bản lãnh mà có thể vô pháp vô thiên trong mắt không xem người khác ra gì?"

"Đắc tội với người khác, sau này ở nơi này không thể làm việc yên ổn được." Giám đốc Trần không có chút đồng tình nào với Thịnh Nhạc Dục.

Chớ nhìn thấy công ty của ông nhỏ, nhưng là do chính ông tay trắng dựng lên sự nghiệp dựa vào chính thực lực của mình.