Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 9: Thật xin lỗi




"Hoắc, Hoắc đổng. . . . . ." Quản lý Triệu ấp a ấp úng chào hỏi, người ở trước mắt này hắn chỉ gặp qua trên TV, đây là lần đầu tiên hắn được gặp người thật, một quản lý nhỏ bé như hắn gặp ông lần đầu tiên cho nên rất khẩn trương.

Hoắc đổng đến đây sẽ bàn về chén cơm của hắn, hắn không khẩn trương mới là lạ?

Điều do Quyên Tử làm hại!

Nếu không phải bởi vì Quyên Tử, hắn cũng không giống như bây giờ?

Cô ấy muốn chết cũng không sao, tại sao còn kéo theo chén cơm của hắn chứ!

Quản lý Triệu len lén liếc nhìn ông chủ của mình, coi tình hình mình có giữ được chén cơm hay không.

Rất tiếc, sắc mặt của ông chủ không được tốt lắm, lòng của quản lý Triệu càng hận Quyên Tử nhiều hơn.

"Hoắc đổng, chính là cô ấy. Chính là cô ấy đánh Hoắc thiếu gia!" Vương Lỗi vừa thấy Quyên Tử liền kêu to, chỉ sợ người khác không biết, ông còn đưa tay chỉ Quyên Tử, lập công trước mặt Hoắc đổng.

Quyên Tử nhìn Hoắc đổng, bầu không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt.

"Cô là Quyên Tử?" Hoắc đổng nhìn Quyên Tử, giọng nói rất trầm thấp, mơ hồ có một loại khí thế, không giận mà uy.

"Dạ." Quyên Tử trầm giọng nói xong, không sợ hãi nhìn Hoắc đổng.

Phải nói mới vừa cô còn thấp thỏm, nhưng bây giờ trong lòng Quyên Tử là một mãnh yên tĩnh, chuyện đã như vậy, cô có trốn cũng trốn không được?

Hoắc Đông Tuấn liếc xéo Quyên Tử, trên đầu hắn còn rất đau, hắn chưa bao giờ chịu qua loại đau đớn này.

Con đàn bà đáng chết này, lại dám đánh hắn, hắn muốn nhìn xem cô chết khó coi như thế nào!

Lúc đầu hắn muốn tự mình giáo huấn cô gái này, ai biết Vương Lỗi lại tự động gọi điện cho cha mình, mặc dù vậy kết quả cuối cùng cô gái này sẽ sống không yên đâu.

Hắn là con trai duy nhất của cha hắn, đánh hắn cô sẽ có kết cục không tốt.

Ánh mắt của ông chủ liên tục đảo qua đảo lại lo lắng nhìn Hoắc đổng và Quyên Tử, cả thành phố ai ai cũng biết Hoắc đổng là người thương con đến cở nào, nếu không cũng sẽ không tạo thành Hoắc Đông Tuấn như ngày hôm nay.

Quyên Tử lại làm chon trai bảo bối của Hoắc đổng đổ máu, Quyên Tử thì không chạy thoát rồi, còn hắn hắn là ông chủ không biết có bị liên lụy hay không đây.

Đây là tập đoàn Hoắc thị đó nha!

Dù là mười người như hắn cũng không dám đắc tội với tập đoàn này, ông ta chỉ cần tùy tiện nói một câu, câu lạc bộ của mình sẽ bị đóng cửa.

Hiện tại hắn chỉ đang chờ kết quả, hắn chỉ cầu nguyện sao cho Hoắc đổng đừng tức giận quá.

Chỉ là con trai của ông ta bị đánh thành như vậy, muốn ông ta không tức giận thì khó còn hơn lên trời.

Bầu không khí đã lên tới cực điểm rồi, giống như là bình ga vậy, chỉ cần một mồi lửa sẽ đem bọn họ nổ tung.

Hoắc đổng chăm chú nhìn Quyên Tử, ánh mắt tràn đầy thâm thúy, trên người ông tản ra một loại khí thế bức người, khiến người bên cạnh căng thẳng, không biết ông ta đang nghĩ cái gì.

Quyên Tử cứ như vậy trơ mắt nhìn chằm chằm Hoắc đổng, cô đang suy nghĩ ông ta muốn làm cái gì, đột nhiên cô phát hiện Hoắc đổng hơi khom người, tạo thành một tiêu chuẩn 90 độ, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp, chỉ có ba chữ: "Thật xin lỗi."

Đầu óc Quyên Tử đột nhiên trống rỗng, cô trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ được kết quả như bây giờ.

"Cha, cha làm gì vậy?" Người phản ứng đầu tiên là Hoắc Đông Tuấn, giận đến kêu to, "Cô ấy đánh bị thương đầu con, sao cha phải xin lỗi cô ấy?"

Hoắc đổng đứng thẳng người, không nói gì, giơ tay đánh một cái tát, đánh vào mặt Đông Tuấn, gương mặt của hắn lập tức đỏ lên, hiển nhiên là ông dùng hết sức lực để đánh.

Một tát này, đừng nói là Hoắc Đông Tuấn bị đánh đến choáng váng, chính Quyên Tử cũng cảm thấy hồ đồ rồi.

Chẳng lẽ nói lời đồn ở bên ngoài là không tin tưởng được, họ luôn nói người có tiền hay ức hiếp người, thật ra thì họ đang ràng buộc chính mình sao?

"Câm miệng." Hoắc đổng lạnh lùng quát lớn, sau đó xoay đầu lại, nhìn Quyên Tử nói, "Hà tiểu thư, rất xin lỗi. Nếu con tôi có mạo phạm đến cô, thì xin cô hãy tha thứ cho con tôi, nếu cô có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ làm cho cô."

Đôi môi Quyên Tử giật giật, cô không nói được câu gì, đầu óc cô hiện giờ trống rỗng, cô không biết sự tình lại tiến triển đến như vậy, so với cô ngồi trên cáp treo còn kích thích hơn.

Hoắc đổng chờ đợi, thấy Quyên Tử không có phản ứng gì, đưa tay vào ngực lấy ra một bức thư đưa cho cô: "Bên trong có danh thiếp của tôi, Hà tiểu thư nếu là chuyện gì thì hãy liên lạc với tôi."

Quyên Tử cúi đầu, nhìn lá thư màu vàng đất, không có đưa tay tiếp nhận, cô không biết Hoắc tổng muốn làm cái gì.

"Con còn không mau xin lỗi Hà tiểu thư!" Hoắc đổng quay đầu nói với Hoắc Đông Tuấn.

Hoắc Đông Tuấn sợ đến run mình, hắn chưa từng gặp qua cha hắn nghiêm túc như vậy, lúc trước bất luận hắn là chuyện gì thì đều có ba hắn đứng ra giải quyết, còn lần này. . . . . .

"Con không nghe thấy lời ba nói sao?" Giọng nói Hoắc đổng trở nên lạnh lùng, hiển nhiên cơn giận đã bộc phát.

Hoắc Đông Tuấn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ cha hắn, nghe vậy liền nhỏ giọng lầu bầu: "Thật xin lỗi."

Âm thanh so với muỗi kêu còn nhỏ hơn.

Quyên Tử không có phản ứng, Hoắc đổng lớn tiếng khiển trách: "Con nói lớn tiếng chút, chưa ăn cơm à?"

"Thật xin lỗi." Vừa nghe cha mình thật sự nổi giận Hoắc Đông Tuấn vội vàng nói lại một câu.

"Hà tiểu thư, chuyện ngày hôm nay thật sự rất xin lỗi cô, về nhà tôi sẽ dạy lại nó thật tốt." Hoắc đổng nhìn cô bảo đảm, trên mặt ông không có nụ cười, nhưng cô nhìn thấy ông rất lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng mang theo một chút gọi là lấy lòng.

Lấy lòng?

Quyên Tử trừng lớn hai mắt, cô nhìn lầm rồi sao?

Cô là nhân viên nghèo, sao Tổng giám đốc lại muốn lấy lòng cô chứ?

Tình huống hoàn toàn mất khống chế, không nằm trong dự đoán của Quyên Tử, nên cô chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi chổ này.

Thân thể trung thành với ý tưởng, cô vội vàng xuyên qua một đám người gọi là “đồng nghiệp” rời đi.

"Hoắc đổng, chuyện này. . . . . ." Ông chủ lo lắng không thôi, chuyện vừa rồi hắn còn chưa hiểu gì hết.

"Chuyện này là chúng tôi không đúng, nếu ông muốn bồi thường thì tới tập đoàn Hoắc thị chúng tôi." Hoắc đổng nói xong, ánh mắt nghiêm nghị trừng mắt liếc Hoắc Đông Tuấn, "Con trở về với ta!"

Thấy cha tức giận, Hoắc Đông Tuấn vội vàng ngoan ngoãn đi theo phía sau rời đi.

Lên xe, Hoắc Đông Tuấn không hiểu hỏi: "Cha, tại sao lại xin lỗi người phụ nữ thấp hèn đó?"

"Đồ khốn kiếp!" Nhắc tới cái này, Hoắc đổng giận dễ sợ, " Ngày thường con làm chuyện xằng bậy gì ta liền nhắm một con mắt mở một con mắt, dù muốn gây chuyện cũng phải nhìn xem đối phương là người ai, là người con có chọc nổi không, nhưng hôm nay con đụng vào người đàn bà của hắn, con muốn cho tập đoàn Hoắc thị biết mất khỏi thành phố này đúng không?"