Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 109: Ngoại truyện 1




Gần đây tâm tình của Chu Duệ Trạch thật không tốt, vô cùng không tốt. Một khi tâm tình của anh không tốt, người khác sẽ xui xẻo. Người càng ở gần anh, càng xui xẻo kịch liệt.

Dĩ nhiên, đối tượng xui xẻo tuyệt đối không bao gồm bà xã thân yêu của anh.

Vì các loại đãi ngộ phúc lợi vô cùng tốt, cho nên khiến đông đảo người xin việc tài giỏi nhất đều muốn xin vào tập đoàn Minh Đạt gần đây bị mây mù bao phủ.

Gần đây nhân viên bên trong gặp được bạn bè muốn vào đoàn tập Minh Đạt, đều là gương mặt khổ sở, làm các người bạn của họ kinh ngạc và rối rắm không thôi, không ngừng hỏi thăm, đãi ngộ phúc lợi của tập đoàn Minh Đạt giảm xuống hay là muốn cắt giảm nhân sự?

Nhân viên của tập đoàn Minh Đạt bày tỏ, đãi ngộ phúc lợi vẫn luôn rất tốt, thậm chí bởi vì gần đây đề cao hiệu quả làm việc, cho nên lương tháng này sẽ tăng gấp đôi.

Mấy người bạn vừa nghe, liền phẫn hận, che giấu, đây đúng là che giấu!

Suy nghĩ xã hội bây giờ một chút, bao nhiêu người thất nghiệp!

Bao nhiêu người tốt nghiệp không tìm được việc làm, đừng nói sinh viên chưa tốt nghiệp, ngay cả thạc sĩ, bác sĩ cũng không cách nào có công ăn chuyện làm trong cả khối người này. Thậm chí công việc cùng thu nhập hoàn toàn không bằng nhau, thà rằng bớt ít tiền cũng muốn giữ được công việc.

Cứ trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ làm việc trong tập đoàn Minh Đạt cầm lương cao, nhiều phúc lợi đặc biệt, bọn họ còn bất mãn cái gì nữa?

Hả?

Có cái gì phải bất mãn?

Nhân viên tập đoàn Minh Đạt ngửa đầu nhìn trời, lặng lẻ rơi lệ, đau thương nói: "Mấy người vĩnh viễn sẽ không hiểu nỗi khổ của chúng tôi."

Mọi người đồng loạt khinh bỉ.

"Công việc của chúng tôi quá mệt mỏi. . . . . ."

"Thôi đi, các ngươi có thể so sánh với người làm vệ sinh, kiến trúc sư còn mệt hơn sao?"

"Mức độ công việc của chúng tôi rất lớn. . . . . ."

"Có thể lớn hơn công nhân dây chuyền sản xuất sao?"

"Chúng tôi chịu áp lực rất lớn. . . . . ."

"Xã hội bây giờ công việc của ai mà không có áp lực?"

Cuối cùng bọn họ cho ra kết quả nhất trí chính là nhân viên tập đoàn Minh Đạt chiếm chỗ tốt còn giấu diếm, sau khi bị khinh bỉ vô tận, mạnh bạo bắt chẹt nhân viên tập đoàn Minh Đạt đãi một bữa cơm tối thịnh soạn.

Nhân viên tập đoàn Minh Đạt nhìn ví tiền cạn kiệt của mình, thật là khóc không ra nước mắt.

Chỉ thấy bọn họ kiếm tiền, vì sao không thấy mỗi đêm trời tối bọn họ phải làm thêm giờ chứ?

Chỉ thấy được đãi ngộ phúc lợi của bọn họ vô cùng tốt, vì sao không xem xem bọn họ ngày ngày phải đi họp đến mức thần kinh căng thẳng chứ?

Được, ai làm việc cũng phải căng thẳng, cũng phải tăng ca.

Bọn họ cũng nhịn.

Nhưng mà, nhưng mà tại sao ngày ngày bọn họ đi làm phải chịu áp lực vô cùng dày đặc chứ?

Gần đây ông chủ yêu cầu thật là càng ngày càng nghiêm khắc, đưa tài liệu lên, đừng nói lỗi in, chỉ một dấu chấm câu sai thì tất cả đều bị trả về làm lại.

Việc bàn giao phải lập tức hoàn thành, tuyệt đối không thể chậm trể.

Cái gì?

Công việc quá nhiều không hoàn thành xong phải đợi một chút hả?

Đây là năng lực làm việc của nhân viên tập đoàn Minh Đạt sao?

Làm sao kém như vậy?

Không được thì thay đổi người!

Đừng nói không dám oán thầm, cho dù dám, cũng không biết nói cái gì.

Có ai có thể vừa gọi cuộc gọi video trong hội nghị để nghe báo cáo vừa cầm điện thoại ra lệnh, tay vẫn đang ký tên lên tài liệu chứ?

Ông chủ của bọn họ có thể.

Người ta cùng một lúc có thể làm ít nhất ba chuyện, đương nhiên hiệu suất sẽ cao.

Bọn họ thật muốn hô một tiếng, nếu bọn họ có bản lãnh này thì bản thân đã sớm làm ông chủ rồi!

Bọn họ có bản lãnh này sao?

Dĩ nhiên không có!

Không có khả năng làm ông chủ sao?

Dĩ nhiên không thể nào!

Nếu không thể làm ông chủ lại không có bản lãnh kia, thì việc bọn họ có thể làm chính là âm thầm nỗ lực nghiền ép tiềm năng của mình để hoàn thành công việc.

Đừng nói, tiềm lực của con người là vô hạn, những lời này thật không phải là lừa gạt người.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủn không tới một tuần lễ, năng lực làm việc của nhân viên tập đoàn Minh Đạt liền tăng vụt lên mấy bậc.

Rốt cuộc Nhiếp Nghiêu không nhịn được nữa, trực tiếp đi tìm Chu Duệ Trạch.

"Cập định chơi tập đoàn Minh Đạt đến suy sụp sao?" Nhiếp Nghiêu ngồi ở trước mặt Chu Duệ Trạch, thờ ơ hỏi người làm việc điên cuồng trước mắt.

Chu Duệ Trạch cũng không trả lời Nhiếp Nghiêu ngay, mà là nhanh chóng gõ mấy cái trên bàn phím, sau khi xử lý xong công việc trong tay mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Nghiêu: "Cậu có ý gì?"

"Những lời này phải là tôi hỏi cậu đó." Nhiếp Nghiêu trầm tĩnh nhìn Chu Duệ Trạch, "Gần đây cậu lại nổi điên cái gì?"

Chu Duệ Trạch không nói gì, chỉ trầm mặc dựa người ra phía sau, cực kỳ mệt mỏi nằm ở trên ghế.

Thấy bộ dáng này của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu cũng cảm thấy chuyện này không đúng lắm: "Sao vậy?"

Chu Duệ Trạch chần chờ một chút, lúc này mới từ từ nói: "Gần đây Quyên Tử không đúng lắm."

"Hả? Chị dâu thế nào?" Nhiếp Nghiêu kỳ quái hỏi, người có dục vọng che chở Hà Quyên quá cao như Chu Duệ Trạch, Hà Quyên còn có thể có chuyện gì kỳ lạ?

Hà Quyên có cơ hội làm gì không thích hợp sao?

"Tôi không biết." Chu Duệ Trạch chau mày, "Tôi cảm thấy cô ấy có chuyện gạt tôi, hơn nữa tâm tình của cô ấy cũng không tốt lắm."

Nhiếp Nghiêu hoàn toàn không rõ.

Hà Quyên kết hôn với Chu Duệ Trạch đã một năm rồi, vẫn luôn thêm đường vào mật, ngày ngày đều diễn trò ân ái trước mặt người độc thân là anh, kích thích anh.

Đang tốt đẹp như vậy, đột nhiên tâm tình xuống thấp là sao?

Chuyện gì xảy ra?

Đột nhiên Nhiếp Nghiêu nghĩ tới một vấn đề, mặt nặng nề dò xét nói: "Sẽ không phải là cậu. . . . . ."

"Hả?" Chu Duệ Trạch đang sầu não, vừa nghe Nhiếp Nghiêu hình như có đầu mối, cũng vội vàng nghiêng mình về phía trước, chờ đáp án của Nhiếp Nghiêu.

"Dùng không được hả?" Nhiếp Nghiêu trịnh trọng nói xong, Chu Duệ Trạch hoàn toàn không có phản ứng, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu Nhiếp Nghiêu có ý gì.

Một giây kế tiếp, Chu Duệ Trạch thấy một tia ranh mãnh thoáng qua trong mắt Nhiếp Nghiêu, liền lập tức hiểu rõ, đưa tay đấm tới.

Thân thể Nhiếp Nghiêu nghiêng về phía sau, động tác nhanh chóng trốn khỏi công kích của Chu Duệ Trạch, vội vàng biện giải cho mình: "Tôi đây chỉ hỏi một chút thôi, ngộ nhỡ…..?"

"Không có ngộ nhỡ, tôi rất khỏe!" Chu Duệ Trạch cắn răng gầm nhẹ, lại dám hoài nghi anh không dùng được!

Đáng chết!

"Được, được, cậu khỏe." Nhiếp Nghiêu vội vàng trấn an Chu Duệ Trạch, nếu không phải trong mắt còn chứa đựng nụ cười hài hước, lời nói chân thành của anh nghe càng thêm có thể tin rồi.

"Gần đây làm sao cậu phát hiện?" Nhiếp Nghiêu thu hồi vẻ mặt cười giỡn, nghiêm nghị hỏi Chu Duệ Trạch.

"Chính là mấy ngày gần đây." Chu Duệ Trạch tự nói, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhiếp Nghiêu, dĩ nhiên anh không nghe được trong lòng Nhiếp Nghiêu bi phẫn kêu rên.

A, Hà Quyên lạnh nhạt cậu ta, cậu ta liền trúc bực bội lên nhân viên à? Làm ông chủ sẽ như vậy sao?

Dĩ nhiên, Nhiếp Nghiêu sẽ không ngu đến mức nói ra.

Coi như nói ra, Chu Duệ Trạch nhất định sẽ cho anh một ánh mắt khinh bỉ, người khác không biết không lẻ anh còn không biết sao?

Nếu nói tập đoàn Minh Đạt cũng chỉ là chiến lợi phẩm do Chu Duệ Trạch nhàm chán tạo nên, sau đó định cư ở chỗ này, chỉ cần có Hà Quyên, có tập đoàn Minh Đạt hay không, khẳng định là Chu Duệ Trạch sẽ không quan tâm.

"Cậu cảm thấy cô ấy có chuyện gì gạt cậu sao?" Nhiếp Nghiêu hỏi.

"Chính là cảm thấy cô ấy có chuyện gạt tôi...Nếu tôi biết là chuyện gì, còn cần phiền não như bây giờ sao?" Chu Duệ Trạch hung hăng trợn mắt nhìn Nhiếp Nghiêu một cái, cậu ta hỏi đều là nói nhảm, có thể có ý kiến thực tế hơn không?

"Được rồi được rồi. . . . . ." Thấy Chu Duệ Trạch thật sự nổi giận, Nhiếp Nghiêu cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển động đầu óc, xem một chút rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.

"Gần đây bên cạnh chị dâu có người đàn ông nào khả nghi không?" Nhiếp Nghiêu bắt đầu nghĩ tới các loại khả năng.

"Người khả nghi?" Chu Duệ Trạch liền không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu, "Trên căn bản Quyên Tử đều ở cùng nhau với tôi 24h, rất ít tách ra."

Nhiếp Nghiêu im lặng trợn trắng cả mắt, bọn họ là trẻ sinh đôi kết hợp à?

Được rồi, tình cảm vợ chồng tốt, anh hiểu.

"Cũng không tránh khỏi hai người các người đi gặp người khác ở ngoài. . . . . ." Phỏng đoán của Nhiếp Nghiêu vừa mới nói phân nửa, lập tức cảm thấy không khí chung quanh lạnh lẽo, lạnh đến nổi làm anh run một cái, ngẩng đầu, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt của Chu Duệ Trạch từ từ đen lại, vội vàng cười trấn an nói, "Tôi chỉ là tùy tiện nói một chút."

"Tôi chỉ cần bà xã của tôi, Quyên Tử cũng không thể thích người đàn ông khác." Chu Duệ Trạch bình tĩnh nói.

Nhiếp Nghiêu nhìn bộ dáng Chu Duệ Trạch tự tin như vậy, thói quen thành tự nhiên phản bác một câu: "Ngộ nhỡ nếu có một người đàn ông khác thì sao?"

"Cậu cảm thấy còn có người đàn ông ưu tú hơn so với tôi sao?" Chu Duệ Trạch tuyệt đối tự tin đến trình độ tự đại.

Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn Chu Duệ Trạch, cũng không sợ chết hỏi một câu: "Ngộ nhỡ nếu như chị dâu muốn đổi khẩu vị thì sao?"

"Yên tâm, chỉ có tôi là chất lượng, những khẩu vị khác còn chưa ăn đã hết kỳ hạn đảm bảo chất lượng." Chu Duệ Trạch hời hợt nói.

Nhiếp Nghiêu nháy mắt một cái, đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Chu Duệ Trạch.

Kỳ hạn đảm bảo chất lượng là có ý gì?

Hết kỳ hạn đảm bảo chất lượng, chính là hư, hư thì không thể xài.

Không thể xài sẽ phải ném đi, ném đi sẽ biến mất. . . . . .

Sau lưng Nhiếp Nghiêu chợt lạnh, anh hoàn toàn hiểu ý tứ của Chu Duệ Trạch.

Có phải những thứ khẩu vị khác coi như xuất hiện đều sẽ bị Chu Duệ Trạch trực tiếp xử lý phải không?

Lại chỉ có thể có một lựa chọn trong tình huống này, chính là Hà Quyên chỉ có thể ăn một loại khẩu vị, sẽ không có cơ hội chọn lựa.

"Thôi, cậu cũng không biết, tôi trở về tự mình nghĩ biện pháp." Chu Duệ Trạch đứng dậy, anh không nên trông cậy vào Nhiếp Nghiêu có thể cho anh ý kiến tốt.

"Cậu không phải muốn tôi giúp cậu phân tích sao?" Nhiếp Nghiêu bị đả kích, giống như lời nói của anh đều là nói nhảm.

"Chờ cậu kết hôn lại cùng cậu thảo luận cái vấn đề này, bây giờ thảo luận với cậu. . . . . . Hừ hừ. . . . . ."

"Ánh mắt đó của cậu là thế nào?" Nhiếp Nghiêu lập tức xù lông, ánh mắt khi dễ của Chu Duệ Trạch là có ý gì? Coi thường anh sao?

"Tôi tan làm." Chu Duệ Trạch mặc áo khoác rời khỏi, còn phân phó một câu, "Gọi họ hoàn thành nhanh công việc trước giờ tan sở, không được chậm trễ."

"Ừ." Nhiếp Nghiêu thuận miệng theo thói quen đáp một tiếng, ngay sau đó mới phản ứng kịp, lượng công việc kia, làm xong cũng phải vài giờ đó? Còn nói không được chậm trể?

Còn muốn nói nhưng đã không còn ai ở đây, người đó đã sớm về nhà mua thức ăn nấu cơm rồi.

Nhiếp Nghiêu không biết nên tức hay nên cười, đây là chuyện gì nha?

Chỉ là. . . . . .

Nhiếp Nghiêu từ từ đi về phòng làm việc của mình, vừa đi trong lòng vừa suy nghĩ, Hà Quyên có chuyện gì sao?

Thời gian anh quen biết Hà Quyên dài như vậy, cũng biết cô là một cô gái có tâm tư đơn thuần, rốt cuộc là có chuyện gì phải gạt Chu Duệ Trạch chứ?

Khó trách Chu Duệ Trạch lo lắng như vậy, Hà Quyên luôn luôn có chuyện gì cũng sẽ nói với Chu Duệ Trạch, lần này thì sao vậy?

Mới vừa rồi anh chọc cười cũng chỉ muốn làm Chu Duệ Trạch yên tĩnh một chút, nhắc nhở Chu Duệ Trạch, Hà Quyên tuyệt đối sẽ không có người khác ở bên ngoài, nhưng mà rốt cuộc cô đang dấu diếm cái gì, hay là muốn Chu Duệ Trạch tự mình đi hỏi.