Hoắc Thương Châu giật mình, ánh mắt vô cùng phức tạp, những lời Cố Chiêu Ninh vừa nói như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim khiến anh đau đớn.
“Anh buông tôi ra đi” Cố Chiêu Ninh rất lâu không thể đẩy được Hoắc Thương Châu ra, cau mày lạnh lùng.
Anh đứng dậy buông cô, ngồi trên ghế salon cúi đầu không nói, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Cố Chiêu Ninh xoay xoay cổ tay, đứng dậy đi tới cửa bật đèn rồi mở cửa phòng: “Chủ tịch Hoắc, ngài có thể đi” Cô vô cảm nhìn bóng lưng Hoắc Thương Châu, lạnh lùng nói.
Hoắc Thương Châu cười lạnh một tiếng, sau đó đứng lên đi về phía Cố Chiêu Ninh, còn cô theo bản năng lùi về sau cửa hai bước, chỉ sợ anh lại làm tiếp chuyện gì. Hoắc Thương Châu nhìn Cố Chiêu Ninh không hề chớp mắt, cũng không nói gì cho đến khi tới cửa, nhìn cô lần cuối rồi đi ra ngoài.
Sau khi Hoắc Thương Châu đi, Cố Chiêu Ninh lập tức đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa từ từ trượt xuống, cho đến khi chạm xuống mặt sàn lạnh băng mới cuộn mình lại.
Trong lòng thật không muốn, không đành lòng, nhưng lúc này cô không thể nào tiếp nhận Hoắc Thương Châu, bất kể đêm nay là anh thật lòng thổ lộ hay nhất thời nổi hứng, cô đều không cách nào đón nhận, dù sao bên cạnh anh còn Thiên Mộng Tuyết.
Nhưng anh nói phải có trách nhiệm với Thiên Mộng Tuyết, rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể khiến một kẻ lạnh lùng vô tình như Hoắc Thương Châu lại chấp nhận hứa hẹn với một người phụ nữ như vậy….
Đột nhiên, ngoài trời đổ mưa xối xả, Cố Chiêu Ninh vội vàng đứng lên đóng cửa sổ.
Cũng theo bản năng, cô nhìn xuống dưới, cô ở tầng 6, có thể thấy rõ ràng Hoắc Thương Châu đang đội mưa đi ra xe.
Anh ta là kẻ ngu ngốc hay sao? Cứ như thế sẽ bị ốm! Cố Chiêu Ninh cắn môi, tuyến phòng ngự trong lòng giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ.
Mặc cho cô ngụy trang thế nào, lời nói cả đời này không thể qua lại với Hoắc Thương Châu cô cũng đã nói, nhưng thấy một Hoắc Thương Châu hồn xiêu phách lạc như vậy, cô lại không nhịn được.
Xỏ dép, vội vàng cầm dù lao như bay ra khỏi phòng.
Hoắc Thương Châu vẫn đang chìm đắm trong hình ảnh cự tuyệt của Cố Chiêu Ninh, thực tế anh cũng không trách cô, vì người buông tay đầu tiên chính là anh, cô hận anh cũng đúng, chỉ có điều tim vô cùng đau.
Nếu như Thiên Mộng Tuyết không trở về, anh và Cố Chiêu Ninh sẽ hạnh phúc chứ? Đáng chết, anh lại đang mong Thiên Mộng Tuyết không trở lại. Ý nghĩ đáng sợ này khiến anh rung mình.
Mưa to xối sạch mặt đường, ướt sũng người anh, khiến anh rốt cuộc đã hiểu rõ tim mình, trong lòng anh đã không còn Thiên Mộng Tuyết, mà chỉ có ngập tràn Cố Chiêu Ninh, sự thay đổi này không biết từ lúc nào, có lẽ… kể từ khi Cố Chiêu Ninh xuất hiện trong cuộc sống của anh.
“Anh là kẻ đần à? Không thấy trời mưa sao?” Không biết từ lúc nào, Cố Chiêu Ninh đã che một chiếc ô xanh trên đầu anh, vì mưa quá lớn, Cố Chiêu Ninh gần như hét lên.
Hoắc Thương Châu ướt lướt thướt, anh dừng lại nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Cố Chiêu Ninh không nói gì.
“Nói chuyện với anh anh không nghe thấy à? Sao anh lại đần như vậy! Tôi mặc kệ anh” Cố Chiêu Ninh giận dữ nhìn Hoắc Thương Châu, sau đó đấm anh mấy cái rồi nhét chiếc ô vào tay anh định quay đầu bỏ đi.
“Đừng đi! Ninh Ninh, anh biết rõ là anh khờ! Nhưng… Lúc này anh không biết phải làm sao!” Dường như cùng lúc, Hoắc Thương Châu vứt chiếc ô, kéo Cố Chiêu Ninh ôm chặt vào lòng, đã bao lâu rồi sau cái ôm đầu tiên, anh nhớ mùi vị, nhớ cảm giác ấy, anh không muốn buông tay nữa.