“Cười cái gì” Hứa Cần Dương nhếch miệng, thấy Cố Chiêu Ninh cười không đứng dậy nổi rất tò mò.
Ai ngờ, sau khi cười lại thấy cô im lặng, sau vài giây, anh thấy thân thể cô đang cúi gập thi thoảng run lên, cô đang khóc.
Hai người ngồi trên bờ cát, Cố Chiêu Ninh tựa mặt lên đầu gối khẽ khóc, trái tim cô vô cùng đau.
5 năm, chẳng phải tất cả đã quay về lúc khởi đầu sao? Tại sao lòng cô lại không trở về được, vĩnh viễn không bao giờ trở về?
Hứa Cần Dương tính kéo cô vào ngực mình, cởi áo khoác lên người rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không cần giả bộ kiên cường, quên anh ta đi, hắn không xứng với em.” Những lời này, anh nói ra từ nội tâm, âm thầm cạnh tranh với Hoắc Thương Châu lâu như vậy, nhưng anh phát hiện, kể từ khi cô đi, mình đã thay đổi, Hoắc Thương Châu cũng đã thay đổi, ý định của bọn họ đều giống nhau đặt ở Cố Chiêu Ninh. 5 năm qua, mặc dù vẫn tranh đấu, nhưng đều chỉ là những chuyện vặt vãnh, chưa bao giờ chân chính chiến tranh công khai.
Nhưng Hứa Cần Dương có cảm giác bắt đầu từ hôm nay, giữa anh và Hoắc Thương Châu sẽ thực sự là quyết đấu.
“Tôi rất muốn quên, nhưng không thể, 5 năm, tôi tưởng đã quên anh ấy, nhưng tại sao khi anh ấy vừa xuất hiện, lòng tôi đã rối loạn, tại sao lúc anh ấy xuất hiện cùng cô gái đó, tôi tháy mình như bị giáng một búa.” Cố Chiêu Ninh lắc đầu, cô đem toàn bộ nỗi lòng giãy bày với Hứa Cần Dương, cô cảm giác nếu mình không nói ra được thì sẽ chết rất thảm.
“Em thật ngốc”. Bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là để cô giãi bày, anh không cách nào an ủi, cũng không biết phải an ủi ra sao, bởi vì những lời Cố Chiêu Ninh nói cũng chính là những lời trong lòng anh, sao anh không ngốc cho được? Anh và cô đều giống nhau, vốn tưởng đã quên cô gái này, nhưng khi cô xuất hiện, anh cũng thấy tim mình thổn thức.
Anh nâng khuôn mặt Cố Chiêu Ninh, không kìm hãm được hôn lên bờ mi ướt át của cô, sau đó dịu dàng nói: “Nếu chúng ta đều là những người bị vứt bỏ, vậy chúng ta dựa vào nhau được không?” Cố Chiêu Ninh trợn tròn mắt không hiểu, anh bổ sung: “Đến với anh, chúng ta từ từ thử tiếp nhận nhau, sau đó quên đi người cần quên”. Anh lần nữa hôn cô, lần này là môi.
Cố Chiêu Ninh giật mình không biết phản ứng thế nào.
Hứa Cần Dương cảm thấy đôi môi cô khép chặt, vì sợ mà run lên, anh chậm rãi ngẩng đầu: “Chúng ta sẽ thử đến với nhau, anh sẽ không cưỡng bách em”
Đúng vậy, có lẽ chỉ có cách này mới có thể quên đi Hoắc Thương Châu, sau một hồi gian nan vật vã, cô nhìn Hứa Cần Dương gật đầu. Sau đó bị Hứa Cần Dương kéo vào trong ngực, cô òa khóc, khóc thật to, truy điệu cho một tình yêu tan vỡ.
Gió biển thổi, sóng biển từng đợt xô bờ cát hòa với tiếng khóc của cô.
Đến 12 giơ, Cố Chiêu Ninh mới để Hứa Cần Dương đưa về nhà, khi mở cửa phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ soi bóng một người ngồi trên sofa làm cô sợ tới mức hét toáng lên: “A………”
“Em về rồi.” Người ngồi trên ghế sofa đồng thời mở miệng.
Cố Chiêu Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc, đang chuẩn bị bật đèn thì đã bị người kia kéo về phía ghế salon.
“Anh làm gì thế?” Cô ngã trên ghế, phát hiện người đàn ông này cũng đè lên, cô vừa đẩy vừa hét lên giận dữ.