Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 3 - Chương 87: Quan tâm khiến ta đau lòng




Thiên Mộng Tuyết thấy ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thương Châu đang nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, vội vàng chuyển hướng: “Ha ha, Cố tiểu thư, xin chào, cô còn trẻ mà đã thành công như vậy, tôi thật ghen tị.” Thiên Mộng Tuyết vươn tay ra, cười gượng gạo.

Cố Chiêu Ninh cười nhat, cũng rộng rãi bắt tay Thiên Mộng Tuyết, sau đó nhanh chóng rút ra, không ngờ nửa đường bị Hoắc Thương Châu kéo lại, cô đột nhiên chuyển ánh mắt khó hiểu sang Hoắc Thương Châu.

Mặt anh ta không chút thay đổi, lúc Cố Chiêu Ninh nhìn, khóe miệng anh nở một nụ cười lảng tránh: “Cố tiểu thư, chúng là lại gặp mặt, thật là không khéo, không thành sách”

“Thì ra mọi người đều biết nhau… Ha ha, vậy các bạn cứ trò chuyện, chúng tôi qua bên kia chào hỏi.” Lạc phu nhân có vẻ đã phát hiện không khí bất thường ở đây, hết kinh ngạc, bà cùng Lạc tiên sinh tránh đi.

Phút chốc, nơi này chỉ còn 4 người họ, không khí khẩn trương, lúng túng, Cố Chiêu Ninh muốn đi nhưng hai chân lại phản chủ, không nhấc nổi một bước.

“Chúng ta sang bên kia đi”. Thiên Mộng Tuyết ném một cái nhìn khinh bỉ về phía Cố Chiêu Ninh, thoắt một cái đã quay lại phía Hoắc Thương Châu với nét mặt dịu dàng.

“Ừ”. Hoắc Thương Châu vẫn nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh đang cúi đầu, trả lời Thiên Mộng Tuyết rồi đi ra.

Sau khi Hoắc Thương Châu đi, Cố Chiêu Ninh mới xem như thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều đã kết thúc, sao kẻ đần độn mi lại còn để ý đến vậy. Cố Chiêu Ninh trong lòng tự mắng mỏ bản thân.

“Em thấy không thoải mái à? Có muốn anh đưa em về trước không?” Hứa Cần Dương rất lịch sự buông lỏng tay, anh không muốn mượn cơ hội chiếm đoạt Cố Chiêu Ninh, bởi vì lúc này anh đã không còn như trước.

“Vâng, cảm ơn”. Cô cũng muốn đi thật, cho nên gật đầu một cái với Hứa Cần Dương.

Sauk hi chào hỏi Lạc phu nhân, bà còn quan tâm hỏi cô có chuyện gì không. Cố Chiêu Ninh tìm mọi cách giải thích sau đó mới theo Hứa Cần Dương ra ngoài, lúc đi qua Hoắc Thương Châu, cô thấy anh ta cũng không nhìn mình, vì vậy vội vàng bước nhanh chân.

“Cảm ơn anh”. Xe dừng ở bờ biển, là Cố Chiêu Ninh nói muốn đến đây, hít thở không khí trong lành, vì vậy Hứa Cần Dương đi cùng với cô.

“Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.: Hứa Cần Dương đưa một lon bia cho Cố Chiêu Ninh, cô do dự không nhận khiến anh buột miệng cười: “Sợ anh bỏ thuốc em sao?”

Cố Chiêu Ninh đỏ mặt, vội vã lắc đầu, sau đó nhận lấy lon bia, nhấp một ngụm: “Giám đốc Hứa, anh đã từng đặc biệt để ý đến ai chưa?”

Đột nhiên bị cô hỏi như vậy, động tác uống bia của anh chậm lại, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhấp một hớp: “Trước kia thì không, nhưng giờ có”. Anh nhìn biển rộng, khẽ mỉm cười.

Cố Chiêu Ninh không hiểu được ý tứ của Hứa Cần Dương, cô lại hỏi tiếp: “Anh thấy đau khổ sao?”

“Đau khổ… Khi biết người trong mắt cô ấy không phải là anh, anh rất đau khổ.” Hứa Cần Dương chậm rãi quay sang nhìn Cố Chiêu Ninh, cô rất đẹp, gió biển lướt qua thổi tung má tóc của cô, vẻ mặt tràn đầy tâm sự kia khiến người ta thương tiếc.

“Đúng vậy, thì ra cảm giác của chúng ta giống nhau, cạn chén” Cố Chiêu Ninh có cảm giác vừa tìm được tri kỷ, lời Hứa Cần Dương nói chính là cảm giác của cô lúc này, vì vậy cô vội vã quay đầu lại cười với anh.

“Em thật ngốc”. Sau khi cạn chén, Hứa Cần Dương thản nhiên vuốt tóc cô.

“Anh cũng rất dại”. Cố Chiêu Ninh cười, hai kẻ ngu ngốc nhất trên đời đang uống rượi cùng nhau, thật buồn cười.