Đi một vòng đường núi, trong một thung lũng, Lôi Ảnh nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ, phòng ốc sơ sài ngay cả xi măng cũng không có, chỉ là dùng gạch ghép lại mà thành.
Em trai A Đường gõ cửa, như một loại ám hiệu, bên trong cửa từ từ mở ra.
Lôi Ảnh vẫn mơ hồ nhớ khuôn mặt này, một vết sẹo dài ngang mặt, một con mắt bị mù, tóc mai hai bên đã bạc, nhiều nếp da nhăn nheo, đây là A Đương thúc ư?
Người đàn ông nhìn thấy anh rõ ràng sửng sốt, nhưng ánh mắt lập tức cảnh giác, như thể không biết anh, Lôi Ảnh vừa định hỏi đã nghe thấy giọng ông ta.
“A Thất, ai đây?” Giọng nói có vẻ già nua, khàn khàn cố ý đè thấp, mặt nghiêm túc nhìn em trai vẻ trách cứ.
“Anh… người này đến tìm anh, đúng lúc gặp được em, há há, nên em dẫn đến.” A Thất nghĩ đến số tiền kia, đủ cho hắn đánh một cuộc (cờ bạc), nghĩ tới đã vui vẻ, quên cả lời ông anh đã dặn.
Lôi Ảnh thấy sắc mặt A Đường thúc tối sầm lại, tức giận nói quát em trai mình: “Tôi đã nói với chú thế nào? Chẳng lẽ chú không biết tình cảnh của chúng ta bây giờ thế nào! Người nào cũng tùy tiện dẫn đến.”
Lôi Ảnh ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi mở miệng: “A Đường thúc, chú còn nhớ Hắc Ưng không?”
A Đường thúc? Hắc Ưng? Nghe thấy hai cái tên này, A Đường vô cùng căng thẳng, cảnh giác nhìn một lượt từ đầu đến chân người đàn ông đứng trước mặt, càng nhìn càng giống… Ông thực sự không thể tin nổi đây chính là con trai Hắc Ưng.
Lôi Ảnh thấy ông vẫn còn nghi ngờ, bổ sung thêm: “Cháu là tiểu Ảnh”
Tiểu Ảnh, cách xưng hô này A Đường cả đời không thể quên, khi đó Lôi Ảnh còn nhỏ, ông chỉ gọi cậu đúng một lần, đó là Tiểu Ảnh, nhưng Lôi Ảnh không hề thích, nói cái tên này nghe nữ tính quá, ông đã thấy Lôi Ảnh thật đáng yêu, tuy nhiên ông chưa bao giờ cười với cậu, bởi vì ông không muốn cho Lôi Ảnh nhiều hi vọng.
Mặc dù Lôi Ảnh là con của đại ca, nhưng ông luôn xem cậu như con mình, cho nên luôn hà khắc, nghiêm nghị.
“Cậu thật sự là Tiểu Ảnh?” Ánh mắt ông đột nhiên ươn ướt, ông không nghĩ rằng trước lúc chết còn nhìn thấy đứa bé này, cứ tưởng rằng cậu sẽ không thoát khỏi bị truy giết, thế mà không những còn sống, xem cách ăn mặc còn sống không tệ, sự áy náy nửa đời của A Đường xem như được gỡ bỏ.
“Vâng…” Lôi Ảnh gật đầu.
“A Thất! Nhanh đi mua rượu với đồ ăn về đây!” A Đường trong lòng rất vui vẻ, xoa xoa đôi mắt ửng đỏ, dặn dò A Thất.
“Anh… không có tiền.” Hắn đời nào chịu khai ra số tiền Lôi Ảnh đưa, thế nào anh hắn cũng đánh chửi bắt hắn trả lại.
Lôi Ảnh nhìn lướt qua A Thất, thấy hắn chột dạ né tránh ánh mắt của anh, dường như hiểu được, anh móc ví, lấy thêm mấy tờ tiền to đưa cho hắn.
“Tiểu Ảnh! Đừng làm thế…”
“A Đường thúc, chú đừng từ chối, cháu đến vội vàng, cũng không kịp mua cái gì, coi như là một chút lòng thành của cháu.” Lôi Ảnh biết A Đường thúc luôn rất nghiêm khắc, chỉ đứng ngoài cửa cũng nhìn thấy bên trong bày biện sơ sài, ngay cả TV cũng không có, trong lòng anh nhất thời chua xót, người một đời tài giỏi nhưng đến già lại phải chịu cảnh thế này.
A Đường thở dài, A Thất đã sớm nhận tiền chạy, ông kêu Lôi Ảnh vào nhà ngồi.
Mùi nấm mốc xộc đến, gian phòng này ở trong lòng núi, cả ngày không có ánh sáng mặt trời, khó tránh khỏi thứ mùi này, anh không thấy ghê, nhưng nghĩ A Đường thúc lại sống ở một nơi như thế này, chẳng phải trong nông trang có nhà đấy thôi? Tại sao không ở đấy, điều này khiến anh tò mò, liền hỏi: “A Đường thúc, những năm qua chú thế nào? Tại sao lại ở đây, ở chân núi cũng có nhà mà.”
A Đường rót một chén nước đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ trước mặt Lôi Ảnh, sau đó ông cũng ngồi xuống, thở dài não nề: “Aizz, chuyện này nói ra dài lắm, đúng rồi, sao cháu tìm được ta?”
Lôi Ảnh cười, để địa chỉ lên bàn: “Cháu tìm rất lâu, cuối cùng tìm được một thuộc hạ trước kia của chú, là người cùng thôn với chú, nên ông ấy cho cháu địa chỉ.”
Khó khăn đến mức nào, Lôi Ảnh không muốn lại, những ngày qua anh không thể nào ngủ nổi, toàn bộ hi vọng đều đặt vào cuộc gặp gỡ này.
A Đường gật đầu, ông biết là ai, nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là vì sao Lôi Ảnh phải tìm ông, đột nhiên, ông nghĩ vài người đã tìm ông trước đó, vội vàng mở miệng hỏi: “Có phải cháu xảy ra chuyện gì không?”
Lôi Ảnh hiển nhiên bị những lời này làm cho kinh ngạc, anh để chén nước xuống nhìn A Đường thúc thần sắc có chút căng thẳng: “A Đường thúc, cháu tìm đến đây là muốn hỏi chú năm xưa rốt cuộc bố mẹ cháu đã chết như thế nào.”
Hạc Minh Đường vừa nghe Lôi Ảnh nhắc đến chuyện này, khuôn mặt hiện rõ biểu cảm không muốn nhắc lại, nhưng cậu ta lặn lội nghìn dặm xa xôi đến đây để hỏi việc đó, nhất định là có nguyên nhân, ân oán của đời trước, ông không muốn lại đổ lên đầu đời sau, nhìn Lôi Ảnh lúc này rất tốt, tảng đá trong lòng ông cũng coi như được gỡ bỏ, ông không muốn Lôi Ảnh đi tiếp con đường của cha cậu năm đó, đây là một con đường không có lối về. Lúc đó tuổi còn trẻ, giờ đã già, cũng nhìn rõ nhiều việc, chỉ có điều không gỡ bỏ được ân oán, không tha thứ được cho kẻ thù.
“A Đường thúc, cháu hi vọng chú sẽ không nói dối cháu, cháu biết vết sẹo trên mặt chú chắc chắn là do năm đó để lại phải không?” Lôi Ảnh thấy ông không có ý định nói, hơi nóng nảy, tự mình phải mò mẫm bao lâu mới tìm được đến đây hi vọng có một đáp án, nhưng lại có nguy cơ không được biết, anh nhất định không thể từ bỏ, bất luận thế nào, hôm nay anh cũng phải biết bằng được.
A Đường tâm trạng nặng nề, nhận điếu thuốc Lôi Ảnh đưa cho rít liền mấy hơi, nói rất ý nhị: “Tiểu Ảnh, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, đừng tiếp tục sống trong thù hận, chú A Đường không hi vọng cháu lại bước đi trên con đường không lối về này.”
Đúng vậy, quá khứ nên để cho nó đi qua, những lời này Lôi Ảnh cũng hiểu, nhưng một khi chuyện xảy ra với mình, thử hỏi có mấy người có thể cho qua, mấy ai cam tâm? Dù thế nào thì anh cũng không làm được.
“Không được! Cháu không thể để cha mẹ ra đi mãi mãi không nhắm mắt, cháu đã nhịn 20 năm, không thể nhịn hơn nữa, cháu muốn biết ngay bây giờ! A Đường thúc, nếu chú thực sự muốn tốt cho cháu, vì cha mẹ đã chết của cháu, hãy cho cháu biết đi.” Lôi Ảnh nắm hai cánh tay A Đường thúc kích động.
Thù hận là một con dao hai lưỡi, lúc đâm vào người khác cũng đồng thời đâm trúng mình.
Những lời này không hề sai, A Đường thấy Lôi Ảnh kích động như vậy, ông càng không thể nói rõ sự thật cho cậu, nếu như cậu biết sẽ liều chết đi tìm kẻ thù đòi nợ, cậu không thể thành phạm nhân, không thể khiến đời sau duy nhất của Hắc Ưng cũng không còn.
Ông lắc đầu, một chữ cũng không nói.