“Alo”
Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu vốn đang rất bình thản lúc này đột nhiên trở nên căng thẳng, điện thoại bên kia còn chưa nói gì, anh đã khẽ liếc qua cô một cái sau đó che che giấu giấu đứng dậy ra khỏi phòng ăn, Cố Chiêu Ninh không đi ra cùng, cô cảm thấy đã lựa chọn ở bên nhau thì nên tin tưởng anh. Xoa xoa bụng, cô nghĩ thầm: Bảo bối, nhịn thêm chút nữa, ba sắp biết sự tồn tại của con rồi. Nghĩ đến đứa con, mặt cô rạng rỡ đầy hạnh phúc.
Hoắc Thương Châu đi ra ban công, nói vào điện thoại: “Anh chắc chắn chứ?”
Không biết đầu bên kia nói gì, chân mày Hoắc Thương Châu khẽ nhếch lên, khóe miệng cong cong: “Được, tôi biết rồi.” Nói xong, cúp điện thoại trở lại phòng ăn.
“Anh uống nhanh đi, sắp nguội rồi.” Cố Chiêu Ninh vừa thấy anh quay lại, vội vàng chỉ vào bát canh.
Sau khi nhận điện thoại, Hoắc Thương Châu rất vui vẻ, ngồi xuống mỉm cười với Cố Chiêu Ninh, sau đó bưng bát canh lên uống hết. Cố Chiêu Ninh ngồi đối diện, hai tay ôm mặt nhìn anh hài lòng.
“Thương Châu, chúng mình đi nước ngoài du lịch đi…”. Kể từ khi kết hôn đến giờ, họ chưa từng đi chơi, sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đến giờ cô cũng chưa thực hiện được nguyện vọng này. Từ nhỏ cô đã hi vọng có một ngày được cùng với người mình yêu đi du lịch vòng quanh thế giới, mặc dù khi đó ước mơ này đối với cô quá xa vời, nhưng bây giờ đã khác, cô không còn muốn đi khắp thế giới, chỉ muốn cùng Hoắc Thương Châu đi đâu đó giải sầu, một mặt vì chuyện của Thiên Mộng Tuyết và Hứa Cần Dương gần đây, mặt khác cô đã có thai, sợ mấy tháng nữa không thể đi được, mà sinh con xong lại vướng bận con, cho nên lúc này là cơ hội tốt nhất để thực hiện nguyện vọng.
Hoắc Thương Châu uống nốt ngụm canh cuối cùng rồi bỏ bát xuống, rút khăn giấy lau miệng rồi mở to mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, anh hiểu ý của cô, nhưng lúc này, anh có nhiều thứ không thể bỏ được, sợ phải từ chối cô, nhưng thấy vẻ mặt đầy hi vọng anh lại không đành lòng cự tuyệt, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô rồi âu ếm nói: “Hai ngày tới em ở nhà nghiên cứu xem muốn đi đâu? Chờ anh hết bận sẽ đưa em đi.”
“Anh hứa nhé?” Cố Chiêu Ninh vui vẻ, như trẻ con giơ ngón tay út ra
“Hứa” Hoắc Thương Châu hứa hẹn, lần đầu tiên làm cái hành động con nít này, không phải, là lần thứ hai, lần đầu tiên là lúc 11 tuổi, anh và Lôi Ảnh đứng thề nguyện dưới gốc cây…
“Lôi Ảnh… chúng ta suốt đời là anh em!”. Lúc đó Hoắc Thương Châu rất cởi mở, cùng Lôi Ảnh bắt chước trong phim, đứng dưới gốc cây cổ thụ kết nghĩa anh em, sau khi lạy xong, anh chủ động móc tay với Lôi Ảnh.
Lôi Ảnh xấu hổ không nói gì chỉ cười nhẹ, đưa tay ra nói được.
Trải qua nhiều năm rồi, anh vẫn không thể quên, chuyện năm đó…
“Sao thế? Anh nghĩ gì vậy?”
Giọng Cố Chiêu Ninh đưa anh trở về thực tại, anh cười rút tay về: “Khuya rồi, đi ngủ thôi”
Ánh mắt Hoắc Thương Châu khiến Cố Chiêu Ninh kinh ngạc, cô cảm thấy câu nói này rất có hàm ý, bất giác nổi hết da gà, vội vàng khoát tay: “Anh đi ngủ trước đi, em rửa bát.” Nói xong, cầm bát lên chuẩn bị chuồn mất.
Nhưng cô quá khinh thường Hoắc Thương Châu rồi, cô vừa đi được 2 bước đã bị anh ôm lại từ phía sau, cô sợ tới mức kêu lên: “Hoắc Thương Châu, anh làm gì thế?”. Anh không nói gì cướp lại cái bát từ trong tay cô đặt lên bàn, chưa kịp mở miệng lại bị anh dùng đôi môi mềm mại chặn lại, lúc tạm dừng còn cười rất gian ác thì thào: “Ngủ, chứ em định làm gì?” Nói xong, tiếp tục kẹp chặt môi cô.
Cô muốn từ chối, nhưng nụ hôn của anh mỗi lúc một mãnh liệt, thế nào cũng không đẩy ra nổi.
Hoắc Thương Châu vừa lưu luyến hôn, vừa ôm lấy cô xoay một cái chạy thẳng về phòng ngủ, cũng chẳng thèm để ý trên đường đá phải bao nhiêu thứ, một đường thẳng mang cô đến đẩy mạnh cửa phòng ngủ.
Tay cũng không hề nhàn rỗi, thuần thục cởi chiếc váy ngủ, vật che chắn duy nhất trên người cô tụt xuống, bàn tay không an phận đột kích trên người cô, anh rất muốn cô, vô cùng muốn, hôm nay nhất định không cho phép cô cự tuyệt.
Cố Chiêu Ninh cũng có cảm giác mình sắp không hít thở nổi, cô mở to mắt nhìn anh với vẻ cầu xin, lúc này cô không thể, nhưng cơ thể dường như lại không nghe sai bảo, không một chút khống chế, thậm chí còn chờ đợi, sự biến hóa ở cơ thể khiến cô đỏ mặt, thôi nốt lần này đi, một tháng, chắc là không có vấn đề gì, nghĩ vậy cô dang tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn nồng nàn.
Thấy cô phối hợp, hai người cùng ngã xuống giường, anh nhanh chóng cởi áo ngủ của mình, một tay ôm lấy gáy cô để nụ hôn của hai người càng thêm ngang ngược, một tay khác cảm nhận được sự ẩm ướt phía dưới, anh cảm giác mình sắp nổ tung, máu cả người dồn vào cùng một bộ phận.
“A…” một cử động, vô cùng ấm nóng khiến toàn thân anh run lên, khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại chờ sự thích ứng của cô.
“Thương… Châu… ưm… nhẹ một chút.” Sợ ảnh hưởng tới em bé, nhưng nếu bây giờ cô nói ra, Hoắc Thương Châu nhất định sẽ lập tức dừng lại, cô không muốn anh phải chịu đừng, hơn nữa bản thân cũng không muốn nhịn, đành phải dùng cách này đề phòng.
“Ừm… em rất đẹp, anh không thể nhịn được.” Cặp mắt tuyệt đẹp của anh trì mến nhìn cô, thân thể cũng không hề ngừng động tác, ngược lại còn tăng tốc độ.
“Ưm…”. Đầu óc cô hỗn loạn, toàn thân bị cảm giác tê dại xâm chiếm, thân thể cũng theo anh dần dần nâng cao, dùng tư thế thoải mái để tiếp nhận anh.
Hoắc Thương Châu mỉm cười, cô nhóc này chỉ luôn mạnh miệng, rõ ràng rất thích thú còn không chịu thừa nhận, đầu nhễ nhại mồ hôi, anh dần dần ngưng động tác, càng lúc càng chậm, phải cho cô một sự trừng phạt nho nhỏ.
Đột nhiên cảm giác trống rỗng khiến cô kêu nhẹ một tiếng, cô không còn suy nghĩ được nữa, cắn chặt môi dưới giãy giụa cơ thể, cố gắng khống chế cảm giác ấy, mái tóc dài tán loạn trên chiếc gối trắng tinh, khuôn mặt nhỏ xinh lúc này đỏ ửng, dưới ánh đèn vàng nhạt càng vô cùng hấp dẫn.
Hoắc Thương Châu cảm giác mình tự mang phiền toái đến cho mình, bị Cố Chiêu Ninh làm cho không nhịn nổi, dùng sức tấn công vào sâu bên trong, giọng khàn khàn: “Cô bé tiểu yêu này”
Sau đó, anh hoàn bùng phát, cảm giác rất thỏa mãn, kích động từng bộ phận trên cơ thể cô, mỗi tế bào đều kêu gào, anh muốn yêu cô thật hung hãn, mạnh mẽ.
“Ưm… em… a” Cô định nói gì đó, nhưng anh dường như không cho cô cơ hội, răng không ngừng gặm gặm vành tai, khiến cảm giác tê rần chạy khắp cơ thể.
Hoắc Thương Châu ngẩng đầu nở một nụ cười gian trá, Cố Chiêu Ninh cũng vô cùng thỏa mãn, cùng anh soạn lên một bản nhạc trữ tình…
Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, trên giường là một màn tuyệt đẹp…