Bị Hoắc Thương Châu cứng rắng lôi về Hoắc trạch, những cảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt Cố Chiêu Ninh, lúc đầu cô kinh ngạc, nghĩ vì sao anh muốn đưa cô tới đây, nhưng cô chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên cầu thang đi xuống.
Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy cô cũng ngẩn ra, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười đi xuống, Cố Chiêu Ninh có thể thấy rõ cô ta không muốn nhìn thấy mình, nhưng không phải là cô muốn tới mà vì Hoắc Thương Châu không cho cô chút thời gian nào để tiêu hóa việc này, đang lúc không khí càng lúc càng lúng túng, Hoắc Thương Châu đặt tay lên eo cô, căng thẳng nói.
“Mộng Tuyết, mọi việc chắc không cần tôi phải nói lại lần nữa chứ?” Hoắc Thương Châu lạnh lùng nhìn cô ta, lúc này đối với cô ngoài chán ghét anh không còn bất kỳ cảm giác gì nữa.
Nụ cười của Thiên Mộng Tuyết cứng đờ trên mặt, cô đưa bàn tay run run vuốt vuốt tóc mình, sau đó mở miệng: “Không cần, nhưng… em muốn cho anh xem một thứ.” Thấy tiếng mở cửa cô vô cùng vui vẻ, tính đem chuyện mình mang thai nói với Hoắc Thương Châu, nhưng không ngờ anh lại xuất hiện cùng Cố Chiêu Ninh, hơn nữa còn thân mật trước mặt cô, không phải cô không hiểu ý của anh, nhưng cô đã bỏ ra nhiều như vậy, đã đi trên một con đường không lối về, cô không tin lại không thể giữ được Hoắc Thương Châu.
Lông mày Hoắc Thương Châu nhíu chặt, nghi ngờ nhìn Thiên Mộng Tuyết, thấy trên tay cô cầm một tờ giấy, còn chưa mở miệng thì người trong tay anh đã lùi hai bước, anh vội vã dùng cánh tay kéo chặt cô vào trong ngực, như thể nếu không cẩn thận cô sẽ ngã quỵ ngay lập tức.
“Chính là cái này…” Thiên Mộng Tuyết đưa tờ giấy xét nghiệm đến trước mặt Hoắc Thương Châu, khuôn mặt ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt, liếc nhìn Cố Chiêu Ninh.
Hoắc Thương Châu nghi ngờ nhìn kết quả xét nghiệm, chẳng những không căng thẳng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm quơ quơ tờ giấy trước mặt Thiên Mộng Tuyết: “Chính là vì cái này? Cô đã nói… đứa bé này là của tôi phải không?”
Nhất thời, cả Cố Chiêu Ninh cũng kinh ngạc, tại sao biểu hiện của Hoắc Thương Châu lại không giống cô tưởng tượng chút nào, cô cứ nghĩ anh sẽ hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó tự nhủ mình thật có lỗi, không ngờ anh lại nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh thường như thế.
Thiên Mộng Tuyết hết sức căng thẳng, thiếu chút nữa ngồi bệt trên đất, nhưng cô vẫn liều mạng kiềm chế sự hoảng hốt của mình, không nhúc nhích trước câu hỏi của Hoắc Thương Châu. Sự việc này cô không hề dự đoán trước, Hoắc Thương Châu lại tuyệt tình không nhận. Biết mình mang thai vẫn ôm Cố Chiêu Ninh giễu cợt lại mình.
“Tôi vốn nể tình quá khứ, muốn cho cô một con đường sống, nhưng Thiên Mộng Tuyết, cô đã không biết quý trọng, hết lần này đến lần khác làm tổn thương Ninh Ninh, hết lần này đến lần khác lừa gạt tôi, cô cảm thấy tôi rất dễ gạt đúng không? Được lắm, vậy tôi cũng cho cô xem cái này.” Hoắc Thương Châu nheo mắt nhìn chằm chằm Thiên Mộng Tuyết, anh nghĩ cô có độc ác thế nào đi nữa thì cũng chỉ như thế, có điều Cố Chiêu Ninh gần đây luôn khác thường khiến anh hoài nghi, lúc cô nằm trong bệnh viện, anh đã sai Lôi Ảnh điều tra việc này.
Lôi Ảnh làm rất nhanh, ngày thứ 2 đã cho anh một kết quả, cái kết quả làm anh kinh hãi, này chính là… Thiên Mộng Tuyết! Cô nhiều lần ra vào Hứa trạch, mỗi lần ở đó khoảng 2 tiếng trở lên, thực ra biết được việc này cũng không phải là do trùng hợp, lần đó khi Lôi Ảnh nói với anh Thiên Mộng Tuyết đi cùng Hứa Cần Dương, anh liền cho người theo dõi cô, không ngờ kết quả lại như vậy, anh có chết cũng không nghĩ được cô dám làm những chuyện như thế, lại còn đem đứa bé kia đổ lên đầu anh.
Hoắc Thương Châu vào phòng bếp lấy một cái hộp nhỏ ở nóc tủ bát, đó là thuốc mê mà Thiên Mộng Tuyết chưa kịp xử lý.
Thấy anh lấy ra cái bọc thuốc lòng cô vô cùng lo lắng. Trời ơi, thuốc mê này chẳng phải cô đã vứt đi rồi sao? Nhìn cái hộp, Thiên Mộng Tuyết nhận ngay ra là thứ cô mua từ một nhà thuốc bất chính về.
Đầu Cố Chiêu Ninh mê muội, nhưng cô biết sự thật sẽ được tiết lộ hết, cho nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon chăm chú xem màn kịch này.
“Cô vẫn nhớ cái này chứ?” Hoắc Thương Châu mở cái hộp ra, bốc một nắm, bột thuốc từ lòng bàn tay anh rơi rơi ra ngoài. Hoắc Thương Châu thản nhiên nhìn Thiên Mộng Tuyết đã căng thẳng chống hai tay trên bàn nhưng vẫn giả bộ không liên quan, khiến anh buồn cười.
“Em… em không biết anh đang nói chuyện gì!” Thiên Mộng Tuyết đương nhiên không thừa nhận, có lẽ là anh chỉ muốn thử dò xét mình? Cô nhớ rõ ràng đã ném gói thuốc vào thùng rác bên ngoài, tại sao nó còn nằm ở trong tủ này.
“Vẫn giả bộ? Được thôi, tôi lại cho cô xem một thứ khác”. Anh bình tĩnh vòng qua cô đến bên cạnh Cố Chiêu Ninh, dịu dàng nói với cô “Ninh Ninh”. Anh vươn tay về phía cô khẽ mỉm cười.
Nụ cười đầy ma lực của anh làm cô hồn siêu phách lạc, như ma xui quỷ khiến vươn tay ra, thậm chí quên mất là còn đang cãi nhau với anh, dưới sự dẫn dắt của anh hai người đi lên tầng, được nửa đường, Hoắc Thương Châu xoay người lại nhìn Thiên Mộng Tuyết vẫn đứng sững sờ tại chỗ lạnh lùng nói: “Không muốn tiếp tục sao? Vẫn còn có sức để nói thì theo tôi trước đã.” Nói xong, anh ôm Cố Chiêu Ninh từng bước hướng đến sự thật.
Thiên Mộng Tuyết nén nước mắt, thở mạnh quay đầu, hung dữ nhìn bóng lưng hai người nở một nụ cười nham hiểm, cô rất hận! Cô hận Hoắc Thương Châu, càng hận Cố Chiêu Ninh! Cũng không biết sẽ ra sao, sự việc đã đến nước này, dù cô nghĩ Hoắc Thương Châu đã biết tất cả, vẫn theo anh lên tầng, có lẽ, đây chính là giãy chết.
Tới thư phòng, nhìn Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh đang ngồi bên máy tính, Thiên Mộng Tuyết hồi hộp, con ngươi hết phóng đại lại thu nhỏ, nện từng bước chật vật đi vào.
Hoắc Thương Châu mở một file trong laptop quay ra cho Thiên Mộng Tuyết nhìn, anh cũng kéo Cố Chiêu Ninh vẫn im lặng không nói gì đến ghế sofa để xem đĩa.
Căn phòng tối om nhanh chóng sáng đèn, một cái bóng màu trắng xuất hiện, không cần đoán Cố Chiêu Ninh cũng biết đó là Thiên Mộng Tuyết, mặc một bộ quần áo trắng, tóc đen dài, có điều cô thấy kỳ quái tại sao trong video, Thiên Mộng Tuyết lại vội vàng đến thế, đang lúc chưa hiểu gì, cô thấy Thiên Mộng Tuyết đến bên bàn đọc sách, lật qua lật lại, rồi một lúc sau lấy một cặp hồ sơ màu vàng từ trong ngăn kéo ra, dùng điện thoại chụp ảnh lại.
Trong lúc Cố Chiêu Ninh còn đang kinh ngạc thì Thiên Mộng Tuyết hét lên: “A! Tại sao! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Hoắc Thương Châu! Rốt cuộc tôi đã có lỗi gì với anh? Chuyện này là tôi làm! Nhưng cũng là do chính anh ép tôi.” Thiên Mộng Tuyết nổi điên ôm đầu, sau đó xông lên ôm chiếc laptop ném xuống đất, ngăn không cho những hình ảnh kia tiếp tục hiện ra trước mắt mình, cô tức giận quát lên với Hoắc Thương Châu đang ngồi trên ghế salon, nếu không phải vì anh ta, cô cũng không đi đến bước thế này.
“Vậy sao! Thực ra cô có thể diễn giống hơn một chút, chuyện này… thật ra cũng như 8 năm về trước, có đúng không?” Hoắc Thương Châu nhíu mày, anh tức giận, tuy vẫn nhẫn nhịn nhưng anh rốt cuộc đã hiểu rõ, năm đó, cái chết của cha mẹ mình là có liên quan đến Thiên Mộng Tuyết! Khi biết được việc này, anh không thể tin nổi, những ngày qua anh không nói vì cho là cần phải tỉnh táo suy nghĩ cho thấu đáo sau đó mới hành động, nhưng chỉ một tờ xét nghiệm đã lòi hết đuôi ra. Ngày trước cũng chính vì chiêu này của cô mà cha mẹ anh chết oan uổng.
Ầm ầm! Những lời này nổ tung trong đầu cô, 8 năm trước, nhìn Hoắc Thương Châu nói ra hết sức nhẹ nhàng, cô nghĩ hẳn anh đã biết từ lâu, 8 năm trước vẫn như một cơn ác mộng đeo bám cô đến tận bây giờ.
“Hoắc Thương Châu! Rốt cuộc anh đang nói cái gì? Chẳng lẽ anh cho rằng chuyện 8 năm trước là do tôi làm sao?” Thiên Mộng Tuyết vì chột dạ không thể ngồi yên, cô thậm chí bắt đầu nói lung tung, mà chính cô cũng không ý thức được những lời này càng khẳng định mọi suy đoán của anh.
“Tôi còn chưa nói… Cô đã thừa nhận! Cô quả thật là một con đàn bà lòng lang dạ sói” Hoắc Thương Châu như nghiến răng nghiến lợi.
Cố Chiêu Ninh cảm thấy chuyện trở nên phức tạp, nhẹ nhàng đặt tay mình lên cánh tay Hoắc Thương Châu, nắm chặt, lúc anh nhìn cô, cô như muốn dung ánh mắt cầu xin anh đừng nói, nữa, những lời anh nói quá mức tàn nhẫn, ngay cả cô nghe cũng không lọt, bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy chuyện đã qua không cần bới móc lại, truy cứu rồi lại làm việc ác, ân oán chẳng biết khi nào mới dừng, những điều này cô luôn cảm thấy đúng.
Giống như Thiên Mộng Tuyết vì sao phải đi đến bước đường này, cô biết, hơn nửa nguyên nhân là do Hoắc Thương Châu, yêu một người không sai, nhưng cách làm không đúng nên cuối cùng lại tự phá hủy tất cả, Thiên Mộng Tuyết chính là như vậy.
Cố Chiêu Ninh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, cô lập tức thấy mình thua thiệt, cô ấy xinh đẹp trang nhã, từ đầu đến chân đều không thể so sánh nhưng nhìn Thiên Mộng Tuyết trước mặt không khác gì một oán phụ, một mụ đàn bà chanh chua, Cố Chiêu Ninh cảm thấy tiếc thay cho cô.
Hoắc Thương Châu vuốt ve mu bàn tay lạnh như băng của Cố Chiêu Ninh, muốn mang lại cho cô một chút ấm áp, lại vỗ vỗ trên đó như muốn trấn an cô, xoay mặt nói giọng đùa cợt với Thiên Mộng Tuyết: “Không có lời nào để nói nữa sao? Trong bụng cô không thể mang đứa con của tôi, cô nghi ngờ đó phải con của Hứa Cần Dương phải không?” Anh cười, nhạt toẹt và khinh miệt.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chuyện 8 năm trước là thế nào? 8 năm trước chẳng phải là Thiên Mộng Tuyết bị mất tích sao? Còn đứa bé trong bụng, cô vẫn nhớ rõ ràng cô ta nói là con của Hoắc Thương Châu, từ lúc nào cô ta lại có con với Hứa Cần Dương, Cố Chiêu Ninh cảm thấy sự thật này thật đáng sợ, không biết đến cuối cùng còn phải trả giá thê thảm đến đâu.