Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 3 - Chương 120: Hoắc Thanh Lăng xuất hiện




Sáng sớm Hoắc Thương Châu đã chạy tới bệnh viện, nhưng đẩy cửa phòng bệnh đã thấy không còn ai, con bé đáng chết kia! Nói đi là đi!

Hoắc Thương Châu đấm một phát vào cửa, lọt vào mắt một nữ y tá, cô hắng giọng sau lưng anh: “Tiên sinh… Đây là của công, xin anh đừng vô cớ phá hỏng”

Hoắc Thương Châu vốn đã tức giận, lại có kẻ chọc tức, anh điên tiết quay người nhìn cô y tá, chỉ cái nhìn này đã khiến cô ta giật mình.

“Anh?...” Hoắc Thanh Lăng thấy Hoắc Thương Châu, vui vẻ nhảy lên 3 thước, ôm ghì lấy anh.

“Lăng nhi? Em… sao lại ở đây?” Hoắc Thương Châu kinh hãi, mặt đầy vẻ khó tin đẩy cô nhóc này ra.

Hoắc Thanh Lăng là em con chú, kém anh 7 tuổi, năm nay đã 22, bảy tám năm không gặp, trông cô bây giờ đã lớn, trông ra dáng một đại cô nương yêu kiều, nếu không phải cô mở miệng, anh cũng không dám nhận.

“Haizz… việc này dài dòng lắm, để sau hãy nói, anh đến đây làm gì?” Hoắc Thanh Lăng nghịch ngợm đảo mắt, chuyện này thật không biết phải bắt đầu từ đâu, dù sao cô về nước, cha mẹ và bà nội Hoắc nội cũng không biết, nên có thể xem như bỏ nhà ra đi, nguyên nhân thì rất phức tạp, cô sợ Hoắc Thương Châu nhất thời không chấp nhận nổi, ha ha!

“Không có gì, bệnh nhân phòng này đâu rồi?” Hoắc Thương Châu lắc đầu, vạn bất đắc dĩ, lúc này cũng chẳng biết nói thế nào, ngộ nhỡ lại tới tai bà nội, anh sẽ khó mà trả lời, 5 năm nay, lần nào sang Anh bà nội cũng hỏi Ninh Ninh đâu? Lần nào anh cũng nói dối là cô bận học, càng ngày càng không dám sang bên đó, anh không biết phải nói dối thế nào cho trọn vẹn.

“Ài… Em hôm nay cũng vừa đến đây làm, không biết gì, em thông báo xong rồi, đi! Chúng ta ra ngoài tán gẫu!” Hoắc Thanh Lăng kéo tay Hoắc Thương Châu ra ngoài.

Hai người đi ăn cơm xong, Hoắc Thanh Lăng còn nói vừa về nước không mang theo nhiều quần áo, sau đó lôi Hoắc Thương Châu với bộ mặt ỉu xìu đi dạo phố, cô thì rạng rỡ còn anh tâm sự nặng nề chạy theo cô trả tiền.

Rốt cuộc, con nhóc này đi cũng biết mệt, hai người tìm được một cửa hàng đồ uống ngồi xuống.

“Anh… Anh biết không? Em có nhiều điều không biết suy nghĩ của anh thế nào!” Hoắc Thanh Lăng uống một hớp nước chanh, mở to đôi mắt đen tròn khoa chân múa tay nhìn Hoắc Thương Châu.

Hoắc Thương Châu quá hiểu cô em gái này, ngay từ bé đã nghịch như quỷ, Lôi Ảnh cũng bị nó giày vò không ít, bình thường nếu cô ăn nói khoa trương như vậy chắc chắn là lại muốn cầu cạnh gì anh. Hoắc Thương Châu làm bộ trịnh trọng vui vẻ gật đầu nhìn cô: “Nói nhanh đi, có phải lại gây họa gì rồi không? Muốn cầu cứu anh?”

Thấy mình bị nhìn thấu gan ruột, cô làm mặt cười với Hoắc Thương Châu, cho ống hút vào mồm rít vài hớp, đột nhiên như nhớ ra điều gì nhìn anh nói: “Anh! Chị dâu đâu? Em nghe bà nội nói chị dâu rất tốt, em ghen tị lắm đấy”. Cô nhóc quệt mồm, lúc nào cũng nói chuyện oang oang thẳng thừng như thế.

Điểm này, Hoắc Thương Châu lại thấy cô rất giống Cố Chiêu Ninh ngày xưa.

Anh khẳng định, nếu hai cô nàng này gặp nhau, nhất định sẽ thành một phe, kẻ hay bắt bẻ người khác Hoắc Thanh Lăng chắc chắn sẽ thích Cố Chiêu Ninh.

“Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe xong anh sẽ dẫn em đi gặp cô ấy.” Hoắc Thương Châu lúc này không thể đưa cô đi gặp Cố Chiêu Ninh, phải chờ giải quyết xong mọi chuyện mới được, cho nên đành dùng kế hoãn bình.

“Nhớ nhé… Được rồi, thực sự em cũng mệt quá, nếu không… em đến chỗ anh ở nhé.”

“Không được”

“À, anh trai, anh không phải yêu quý em à?” Hoắc Thanh Lăng thấy Hoắc Thương Châu không thèm nghĩ ngợi đã phản đối tức giận chu miệng làm nũng.

Hoắc Thương Châu vừa rồi theo bản năng cự tuyệt, không phải anh không muốn cho cô ở nhờ, chỉ có điều cô đến đó sẽ gặp Thiên Mộng Tuyết, một khi gặp rồi thì mọi chuyện sẽ hỏng bét, anh vẫn nhớ rõ năm đó anh và Thiên Mộng Tuyết ở với nhau, con nhóc này vừa nhìn thấy cô đã núp sau lưng anh, mặc dù lúc đó Thiên Mộng Tuyết rất khéo chiều lòng người, nhưng Hoắc Thanh Lăng đơn giản là không thích cô.

Khi đó Hoắc Thanh Lăng mới 12 tuổi, vẫn còn trẻ con, bây giờ mới thấy anh đúng là không nhìn xa bằng cô nhóc này, bởi vì Thiên Mộng Tuyết bây giờ quả thật là đáng sợ.

“Được rồi, thật ra em cũng biết thừa…, anh chỉ muốn thế giới ngọt ngào chỉ có hai người, há há! Em đùa thôi, em có chỗ ở rồi.” Hoắc Thanh Lăng cười nghịch ngợm, nhướn mày nói với Hoắc Thương Châu.

“Em ở đâu? Có quen không? Có muốn anh…”

“Anh! Đừng coi em là trẻ con nữa! Em đã 22 tuổi rồi! Đã thoát khỏi tuổi vị thành niên! Em ở nhà trọ với một cô y tá nữa, rất ổn, em cũng muốn có cuộc sống riêng của mình, cho nên anh không cần chăm lo quá mức”. Hoắc Thanh Lăng đột nhiên nghiêm túc nói với Hoắc Thương Châu, cô cũng không muốn vừa thoát khỏi tầm mắt của bố mẹ lại bị Hoắc Thương Châu săm soi như trẻ con, cô chỉ muốn tự do.

Xem ra, đứa trẻ này đã lớn thật rồi, đã thích bay nhảy, Hoắc Thương Châu có vẻ đã hiểu vì sao Hoắc Thanh Lăng lại bỏ Anh quốc mà chạy đến đây. Chú anh ở ngoài rất tao nhã lịch lãm, trong công việc kinh doanh cũng rất có danh tiếng, chỉ riêng đối với Hoắc Thanh Lăng lại quản giáo nghiêm ngặt, chỉ cho cô học trường nữ sinh, từ cấp 1 đến đại học đều nhốt cô trong trường, chính vì thế mà mấy lần anh đến Anh thăm bà nội đều không gặp cô.

Hoắc Thanh Lăng vẫn nghe lời cha, nhưng lúc 13 tuổi, Hoắc Thương Châu đã biết, cô nhóc này ngoài mặt rất ngoan ngoãn, nhưng thực ra vô cùng phản nghịch.

Chuyện này phải kể đến 9 năm trước, năm ấy anh 19 tuổi, đến nhà chú ở Anh, vừa là để học hỏi cách thức quản lý công ty, vừa để thăm cô em gái này.

Anh vẫn nhớ rõ… Đó là một buổi trưa mặt trời rực rỡ, Hoắc Thanh Lăng đi học về trễ 1 tiếng đồng hồ, bị chú phạt úp mặt vào tường, còn bắt cô viết bản kiểm điểm, khi đó Hoắc Thanh Lăng chỉ nhìn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn vâng lời cha lên phòng.

Sau đó, đến bữa tối Hoắc Thanh Lăng cũng không xuống ăn cơm, anh muốn đưa cơm vào cho cô, dù sao anh đã mở miệng, chú cũng không phản đối.

Anh vừa vào phòng đã phát hiện một chuyện…

Con nhóc này đang cắm cúi viết, sức lực khiến người ta kính nể, Hoắc Thương Châu vừa tới nhìn, đã thấy cô đang viết thư kháng nghị! Con đề nghị! Trả lại chủ quyền cho con.

Chuyện này bị Hoắc Thương Châu lôi ra cười nhạo nhiều năm, bây giờ anh vẫn nhớ rõ khi tờ giấy này bị chú phát hiện, vẻ mặt chú dở khóc dở cười.

“Được, nếu Lăng nhi đã đủ lông đủ cánh, vậy anh cũng không cần quan tâm nhiều nữa, nhưng em phải nhớ kỹ, làm việc gì cũng đừng quá sức”. Hoắc Thương Châu gật đầu, mặt tỉnh bơ nói với Hoắc Thanh Lăng.

“Biết rồi biết rồi! Anh kết hôn xong em thấy thật đáng ghét! Em thích anh trai lạnh lùng trước đây hơn!” Cô bảo trước kia, hay là tại trước khi quen Cố Chiêu Ninh, khi đó mặc dù quan tâm đến cô nhưng chỉ giới hạn ở hành động, cũng không nói với cô nhiều lời vô nghĩa, thiếu nữ chỉ ưa tình cảm thôi! Dĩ nhiên thích loại đàn ông lạnh lùng đó.

Nhìn lại ông anh họ lúc này, Hoắc Thanh Lăng thấy có phần lạ lẫm, tình yêu này quả thật vĩ đại! Cô cũng muốn có một tình yêu oanh liệt như thế.

Đúng rồi! Hoắc Thanh Lăng đột nhiên nhớ đến một chuyện, sau đó lấy lại tinh thần chậm rãi nhìn Hoắc Thương Châu: “Anh Ảnh đâu?” Nói đến Lôi Ảnh, Hoắc Thanh Lăng mặt hơi đỏ lên, Lôi Ảnh và Hoắc Thương Châu cùng tuổi, khi đó Hoắc Thương Châu đi đâu Lôi Ảnh đi đó, hai người giống nhau, đều không khéo mồm, nhưng đối với Lôi Ảnh, ngay từ lần đầu gặp mặt Hoắc Thanh Lăng đã có một tình cảm khác, chân tình không ai biết, đến tận bây giờ cũng không thể quên.

“Khụ khụ” Hoắc Thanh Lăng đột nhiên nói đến Lôi Ảnh, Hoắc Thương Châu đang uống café phát sặc, vội vàng nhận khăn giấy cô đưa che miệng ho một tràng, xong mắt anh lơ đãng nhìn cô gái vui vẻ, thẹn thùng Hoắc Thanh Lăng khiến anh thấy mù mờ.

Trước đây, anh cứ nghĩ Hoắc Thanh Lăng đối với Lôi Ảnh cũng giống như đối với anh, xem như anh trai, nhưng từ sau 16 tuổi, câu đầu tiên mỗi khi gặp anh là Lôi Ảnh đâu? Lúc đó anh đã cảm thấy không bình thường, bởi vì đang giữa tuổi thanh xuân, cứ nhắc đến Lôi Ảnh, Hoắc Thanh Lăng lại tỏ ra mất tự nhiên cùng mong đợi, đôi mắt cũng thấy rõ sự chân tình đắm đuối.

“Làm gì vậy? Anh không sao chứ?” Hoắc Thanh Lăng đứng sang bên cạnh vỗ vỗ lưng anh hỏi rất quan tâm, cô băn khoăn, chẳng qua mình chỉ hỏi xem Lôi Ảnh đâu mà lại dọa anh ấy ra thế này sao? Chẳng lẽ… anh ấy nhìn ra cái gì?

Hoắc Thương Châu tất nhiên không dám chắc chắn bây giờ Hoắc Thanh Lăng vẫn nhớ đến Lôi Ảnh, mà trong lòng Lôi Ảnh đã có người khác rồi, nếu cứ thế này rồi thì Hoắc Thanh Lăng sẽ lại chạy đến khóc lóc ăn vạ với anh, bắt anh ra lệnh cho Lôi Ảnh phải cưới cô, mà Lôi Ảnh quả thật anh nói gì cũng nghe, Hoắc Thương Châu sẽ kẹt ở giữa chẳng biết phải ứng xử ra sao, lúc đấy mới gọi là nhức đầu.

“Không sao không sao” Hoắc Thương Châu vất vả lắm mới dừng ho khan, lắc đầu kéo Hoắc Thanh Lăng ngồi xuống cạnh mình, có một số việc anh thấy lúc này nên báo trước cho cô thì tốt hơn, dù sao cũng để cho con nhóc này có tâm lý chuẩn bị.

“Anh hỏi thật, có phải em thích Lôi Ảnh không?”

Nhìn anh hỏi nghiêm túc như vậy, Hoắc Thanh Lăng cười yếu ớt cúi đầu, cô cũng không dám khẳng định có phải là tình yêu hay không, nhưng chắc chắn là cô thích Lôi Ảnh, đây cũng là lý do vì sao cô chạy khỏi Anh quốc về đây, bất chấp khả năng có thể bị anh họ bắt trở về Anh, phần lớn cũng là vì Lôi Ảnh.

Hoắc Thanh Lăng khẽ gật đầu, lần này khiến Hoắc Thương Châu đau đầu hơn, anh nâng trán thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn cô: “Em thích ai cũng được, trừ Lôi Ảnh! Em và anh ấy vĩnh viễn không thể đến với nhau, hiểu không?” Những lời này không hẳn chỉ vì trong lòng Lôi Ảnh đã có người khác mà còn vì anh là thuộc hạ của mình, chú nhất định sẽ không đồng ý, phải biết rằng, Lôi Ảnh lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nghề này cũng không khác gì mấy sát thủ hộ vệ trong phim ảnh… đằng sau cái sự oai phong là đầu rơi máu chảy.

“Tại sao? Anh. Có phải anh Lôi Ảnh đã thích người khác rồi không?” Hoắc Thanh Lăng đứng bật dậy, tức giận nhìn Hoắc Thương Châu, cô không thích cũng không cho phép anh nói như vậy.

Phải biết là, những năm qua, cô từ chối không biết bao nhiêu nam sinh theo đuổi, bởi vì trong lòng đã có người đàn ông kia.

“Đừng hỏi tại sao, nếu không muốn anh đưa em về Anh, thì phải ngoan ngoãn nghe lời.” Hoắc Thương Châu không thể nói rõ, mới chỉ không cho thích Lôi Ảnh, con nhóc này đã nổi trận lôi đình rồi, nếu nói chuyện Lôi Ảnh cùng Mạc Nhan, còn không biết cô sẽ làm ra những trò táo bạo nào nữa. Đến lúc đó không riêng gì hai người kia, đến anh cũng gặp nạn.

“Anh nói cho em biết đi. Có phải trong lòng Lôi Ảnh đã có ai không?” Hoắc Thanh Lăng quyết không buông, tiếp tục truy vấn, hoàn toàn không bị câu bắt về Anh của anh uy hiếp.

“Không có… Em vẫn còn nhỏ, không nên suy nghĩ đến mấy chuyện này.” Anh né tránh ánh mắt của cô, bưng chén café lên uống.

Hoắc Thương Châu cướp chén café của Hoắc Thương Châu, đặt phịch lên bàn, chống nạnh nhìn anh, hoàn toàn không thèm để ý toàn bộ khách khứa trong cửa hàng đều đang đổ dồn anh mắt về phía họ.

“Đừng lộn xộn nữa! Mọi người đang nhìn em đấy, giữ thể diện chút đi, bỏ tay xuống”. Quả thật giống mấy bà cô đanh đá, còn biết chống nạnh nữa. Hoắc Thương Châu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bốn phía, mặc dù anh không quan tâm nhưng cũng lo lắng không biết người khác sẽ nói cô thành cái gì.

“Nhìn cái gì? Không uống thì về tắm một cái rồi ngủ đi!” Hoắc Thanh Lăng quay đầu lại nhìn một vòn, chỉ vào những kẻ như đại biểu đại hội kia mà quát, quả nhiên lập tức có tác dụng, mọi người đều thu hồi tầm mắt, như chưa thấy gì, tiếp tục uống nước nói chuyện. Hoắc Thanh Long hài lòng quay đầu lại, nhíu mày ngạo mạn nói: “Anh thấy chưa? Ai dám nói em? Kẻ nào dám em cho biến thành thái giám!”

Những lời này… nghe quen quen, anh nhớ năm đó Cố Chiêu Ninh tự ý bố trí lại căn phòng, anh ra lệnh cho thuộc hạ đưa cô ra khỏi phòng, Cố Chiêu Ninh cũng giống Hoắc Thanh Lăng lúc này, không sợ bố con thằng nào, ầm ĩ với anh.

“Được rồi, em tiếp đi”. Hoắc Thương Châu nhún vai nhìn Hoắc Thanh Lăng.

Hoắc Thanh Lăng thấy anh họ không thèm phản ứng với mình nữa, xem ra chiêu này vô dụng, sau đó cô cúi người, ngồi xuống tựa vào vai Hoắc Thương Châu dai dẳng đeo bán: “Anh… không phải anh hiểu em nhất sao? Sao anh lại làm thế... Anh nói cho em biết đi? Có phải trong lòng Lôi Ảnh đã có người khác không?”

Hoắc Thương Châu nhắm hai mắt, mặc cho Hoắc Thanh Lăng không ngừng lắc lắc tay mình anh cũng không có phản ứng gì, trong lòng đang nghĩ phải đối phó với cô thế nào thì điện thoại di động rất đúng lúc đổ chuông.