Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 3 - Chương 119: Giấy xét nghiệm




Khi đạp được cửa phòng tắm, Hoắc Thương Châu nhìn thấy Cố Chiêu Ninh nhắm tịt mắt nằm trong bồn tắm không hề nhúc nhích, anh kinh hoàng chạy đến lắc lắc cô: “Ninh Ninh! Ninh Ninh!” nhưng cô vẫn không hề có phản ứng gì. Anh nhanh chóng ôm cô ướt dầm dề từ trong nước lên, đặt trên giường, lau khô rồi mặc một bộ quần áo sạch. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lòng anh cũng thắt lại, làm sao cô lại trở thành thế này, rốt cuộc Hứa Cần Dương đã làm gì cô?

Sau khi mặc xong quần áo, anh vội vàng bế cô sải bước ra cửa.

Ngoài cửa phòng cấp cứu, Lôi Ảnh nhận được điện thoại của Hoắc Thương Châu lập tức chạy tới, Mạc Nhan cũng đi theo anh.

“Sao rồi? Ninh Ninh đâu?” Mạc Nhan nhìn thấy Hoắc Thương Châu, vội vàng hỏi thăm. Cô nhìn anh với ánh mắt oán hận, người đàn ông này hô mưa có mưa, gọi gió có gió, tại sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương Cố Chiêu Ninh, tại sao không thể đối xử tốt với cô ấy, càng nghĩ càng tức, thấy Hoắc Thương Châu như xác chết không trả lời câu hỏi của cô, Mạc Nhan nổi điên: “Hoắc Thương Châu! Anh có phải là đàn ông nữa không? Anh biết Ninh Ninh yêu anh bao nhiêu không? Lúc ly hôn với anh nó đã đau khổ bao nhiêu lâu, vất vả lắm mới quên được anh, tại sao anh còn xuất hiện trước mặt nó, còn đối xử với nó thế nào? Anh xem anh hại nó thành cái gì rồi?” Mạc Nhan tức giận nói một thôi một hồi.

Lôi Ảnh thấy cô to tiếng , tiến lên kéo tay: “Mạc Nhan! Đừng làm ồn!” Anh liếc nhìn Hoắc Thương Châu, hắn vẫn ngồi trên ghế cúi đầu không nói lời nào, thật ra anh biết, người khó chịu nhất lúc này là Hoắc Thương Châu.

“Tôi làm ồn? Được… Lôi Ảnh, anh lại còn giúp hắn? Đang nằm trong kia là bạn thân nhất của tôi! Đàn ông các người đều là đồ đểu” Mạc Nhan hất tay Lôi Ảnh, gầm lên.

Thấy mũi nhọn lại chĩa về mình, Lôi Ảnh nhất thời cứng họng, bảo sao phụ nữ đều phức tạp, chỉ trong một giây đã thiên biến vạn hóa , lúc này anh đang lãnh đủ, quả nhiên… chọc ai chứ đừng chọc vào phụ nữ.

“Ầm ĩ gì thế? Đây là bệnh viên! Xin giữ yên tĩnh cho” Một y tá từ trong phòng làm việc thò đầu ra không vui vẻ gì nhắc nhở Mạc Nhan.

Cô trừng mắt liếc y tá, không nói thêm gì nữa, tức giận ngồi xuống ghế đối diện Hoắc Thương Châu, nhìn trừng trừng cả anh lẫn Lôi Ảnh đang đứng bên cạnh.

Không bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ gỡ khẩu trang: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

“Là tôi” Hoắc Thương Châu đứng bật lên khỏi ghết, sải bước đến trước mặt bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu nói với anh: “Bệnh nhân bị thiếu máu nghiêm trọng, thời gian này lại làm lụng quá sức, về sau nên chú ý, đừng kích động cô ấy, chú ý bổ sung thêm dinh dưỡng, bây giờ sẽ chuyển sang phòng bệnh thường, ngày mai có thể xuất viện.” Nói xong, ông lễ phép gật đầu với Hoắc Thương Châu rồi quay lại phòng.

Hoắc Thương Châu lúc này mới thở phào, nhưng… tại sao cô lại bị thiếu máu nghiêm trọng….

Hai y tá đang từ từ đẩy Cố Chiêu Ninh ra ngoài, Mạc nhan vội vàng tới trước giường bệnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô đau xót, cô không mốn khóc nhưng nhìn bộ dạng này không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Con nhóc chết tiệt này! Tại sao lại hành hạ mình đến vậy, khỏe nhanh lại cho mình, sau đó chúng ta cùng đi! Đến một nơi khác sống, cả đời đừng quay lại đây nữa.”

Nghe thấy những lời này, Hoắc Thương Châu vô cùng căng thẳng, Lôi Ảnh cũng vậy.

Hoắc Thương Châu đứng bên kia giường bệnh, nắm lấy bàn tay cô trong tay mình khẽ vuôt ve, nhìn người mình yêu thành ra thế này, anh đột nhiên tự trách. Mạc Nhan nói đúng, nếu anh không xuất hiện trong cuộc đời Cố Chiêu Ninh, cô sẽ không thành ra thế này, đây tất cả là do anh gây ra, anh là người chẳng có năng lực gì hết.

Cố Chiêu Ninh được đẩy vào phòng bệnh, Hoắc Thương Châu vào theo, Mạc Nhan định đi vào liền bị Lôi Ảnh kéo ra ngoài.

“Anh làm gì thế?” Mạc Nhan vẫn còn tức giận Lôi Ảnh vừa rồi bao che cho Hoắc Thương Châu, cô hất tay anh ra. Đàn ông đều giống nhau, Lôi Ảnh lại cùng lớn lên với Hoắc Thương Châu, vật cùng loài sống cùng nhau, lúc này cô thấy Lôi Ảnh và Hoắc Thương Châu chẳng khác gì nhau, cô cũng không muốn sau này lại giống bộ dạng Cố Chiêu Ninh bây giờ.

Đừng tưởng Cố Chiêu Ninh mặt ngoài kiên cường, thực tế cô chỉ ra vẻ, tự ngụy trang cho mình như thế mà thôi.

So với Cố Chiêu Ninh, Mạc Nhan đúng là kiên cường hơn, cô dám yêu dám hận, làm việc gì cũng quả quyết, cô vĩnh viễn không thể vì đàn ông mà thương tích đầy mình như Cố Chiêu Ninh.

“Em vừa nói những điều đó là có ý gì? Cái gì mà đi? Cái gì mà vĩnh viễn không trở lại?” Lôi Ảnh sầm mặt, nhìn khuôn mặt giận dỗi của Mạc Nhan.

“Đi là đi, không trở lại là không trở lại, nghe không hiểu à? Không hiểu thì thôi!” Mạc Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lôi Ảnh.

“Vậy còn anh?” Đây là lần đầu tiên anh hỏi một người con gái như thế.

Mạc Nhan trợn mắt, nhất thời không biết nói gì với anh, nhìn ánh mắt mong đợi của anh, cô hơi hoảng hốt, đây là Lôi Ảnh lạnh lùng ư? Sao chẳng thấy giống.

“Anh… chuyện liên quan gì tới anh! Tôi vào đây!” Mạc Nhan không biết trả lời thế nào, hét lên.

Lôi Ảnh sao để cho cô cứ thế mà đi. Hoắc Thương Châu vẫn còn ở trong đó, nên để cho họ một chút không gian riêng, với lại cô ta vẫn còn chưa cho mình một câu trả lời, sao có thể dễ dàng cho đi như vậy.

“Đi theo anh”. Lôi Ảnh lôi Mạc Nhan đi, mặc kệ cô gào thét giãy giụa, đến một nơi an toàn.

Trong phòng bệnh, từng giọt từng giọt dung dịch truyền hòa vào máu Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm, anh chờ cô tỉnh lại, dù chỉ để nhìn anh một cái.

Anh cầm bàn tay xanh xao lạnh toát của Cố Chiêu Ninh áp lên môi mình, ủ ấm trong lòng bàn tay anh.

Trên vách tường, kim đồng hồ lách cách nhích từng giây, anh cảm thấy mình như đang lăn lộn trong chảo dầu, vô cùng đau đớn, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ngất xỉu, thiếu máu chỉ là một phần, chắc chắc là cô đã bị kích động.

Cố Chiêu Ninh mơ màng cảm thấy bàn tay mình đang có người nắm chặt, sự ấm áp ấy làm cô lưu luyến, chậm rãi mở mắt, trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi làm cô ngồi bật dậy, vì quá đột ngột mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Tỉnh rồi à? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi, nằm xuống đi đã đừng kích động, cẩn thận lệch kim tiêm.” Hoắc Thương Châu đứng khỏi ghế bên cạnh, ôm lấy tay Cố Chiêu Ninh đang vuốt huyệt thái dương.

Sao mình lại ở trong bệnh viện? Mình nhớ đang ở nhà tắm cơ mà… Sao Hoắc Thương Châu lại xuất hiện ở đây, ai đưa mình đến? Còn nữa… sao mình phải truyền nước biển?

“Bỏ ra”. Cố Chiêu Ninh nói 2 chữ lạnh lùng.

Hoắc Thương Châu sửng sốt, sau đó buông tay, hai tay nắm bả vai cô dịu dàng: “Em sao vậy, tối nay đã xảy ra chuyện gì?” Vốn định đợi cô nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi mới hỏi, nhưng thấy cô đột ngột tỏ thái độ với mình như vậy, trong lòng anh bất an.

“Sao nào? Hoắc Thương Châu…Người tôi không muốn thấy nhất bây giờ chính là anh! Đừng giả vờ tốt bụng nữa, không cần tiếp tục đùa cợt trước mặt tôi” Cố Chiêu Ninh cười lạnh, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận mà ửng hồng. Lúc này, nhìn thấy Hoắc Thương Châu, cô chỉ nghĩ đến dối trá.

“Anh nghe không hiểu! Anh diễn kịch? Cố Chiêu Ninh…. Em nói rõ ràng ra đi.” Hoắc Thương Châu bị sự nghi ngờ hành hạ, trong lòng bất mãn, cô có thể mắng anh nhưng không được vu oan cho anh.

Cố Chiêu Ninh không thèm để ý, tựa đầu xuống gối nhắm mắt lại.

“Có phải Hứa Cần Dương đã làm gì em không? Hắn nói gì? Rốt cuộc vì sao em lại thế?” Hoắc Thương Châu nắm cằm Cố Chiêu Ninh, xoay gương mặt bướng bỉnh của cô đối diện với mặt mình.

Cố Chiêu Ninh đột nhiên mở mắt, một ngọn lửa bùng lên từ con ngươi ảm đạm, lạnh lùng hất tay anh ra: “Anh ta không làm gì tôi, anh đừng tưởng ai cũng giống anh, đồ ngụy quân tử”.

Ngụy quân tử? Thật khiến người ta tổn thương, lần này, Hoắc Thương Châu đã hoàn toàn hiểu, nhất định Hứa Cần Dương đã nhúng mũi vào, nếu không Cố Chiêu Ninh sẽ không đột ngột thay đổi như vậy.

“Hắn rốt cuộc đã nói gì với em!”

“Sao phải kích động như thế? Chột dạ ư? Anh cũng không cần tức giận như thế, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” Cố Chiêu Ninh thấy anh nổi giận, cảm thấy anh đang cố che dấu sự thật, cô chẳng qua là một thứ đồ chơi trong tay anh, cần gì phải tốn công sức? Lúc này anh chỉ cần ngoảnh mặt bước đi, cần gì phải diễn đến mức này, thật nực cười.

Hoắc Thương Châu càng lúc càng thấy lời của Cố Chiêu Ninh khó hiểu, anh thật không biết mình đã sai cái gì, tối thiểu đối với cô anh không hổ thẹn với lương tâm.

“Nói mau! Nếu không anh sẽ ngay lập tức san bằng Thắng Thiên.” Anh không nhịn được, Cố Chiêu Ninh lại ngang nhiên che chở cho kẻ không đội trời chung Hứa Cần Dương, cảm giác này khiến anh phát điên.

Cố Chiêu Ninh ngơ ngác, Hoắc Thương Châu trước mặt làm cho cô sợ, cô có một thoáng cảm thấy phải chăng chuyện vừa xảy gia ở Hứa gia chỉ là một giấc mộng, nhưng một khi tỉnh mộng, cô có thể chấp nhận thực tế này không?

“Trừ uy hiếp ra anh có làm được việc gì khác không? Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi! Anh đi ngay đi” Cố Chiêu Ninh nhắm mắt lại, cô cảm thấy lúc này nói thêm câu gì nữa với anh đều là nhảm nhí.

“Được… em nghỉ đi. Chờ em khỏe lại, chúng ta nói tiếp.” Ý thức được vừa rồi mình hơi kích động, dù sao cô vẫn còn là bệnh nhâ, bác sĩ cũng đã dặn để cô nghỉ ngơi, anh đành kìm nén tức giận, đắp chăn cho cô rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Đúng lúc gặp Mạc Nhan và Lôi Ảnh đi vào, Mạc Nhan vẫn trừng mắt liếc anh một cái, Hoắc Thương Châu không để ý, chỉ nói với Lôi Ảnh: “Ra ngoài, tôi có chút việc cần nói.”

“Vâng” Lôi Ảnh đi theo Hoắc Thương Châu ra khỏi phòng.

…………………………………………….

Thiên Mộng Tuyết lo sợ mang tài liệu đến nhà Hứa Cần Dương, vào đến cửa cô dừng lại, do dự rốt cuộc mình có nên làm như vậy không, nhưng vừa nghĩ đến chiếc đĩa có thể rơi vào tay Hoắc Thương Châu cô đã thấ sợ, không suy nghĩ gì thêm cô ấn chuông.

Trong một căn phòng trên gác, Hứa Cần Dương đã nhìn thấy Thiên Mộng Tuyết đỗ xe bên dưới, hắn cười nham hiểm châm một điếu thuốc, chờ Thiên Mộng Tuyết đến tìm mình, nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn càng cười man rợ hơn.

Thiên Mộng Tuyết đi thẳng vào căn phòng quen thuộc, nhất thời một cảm giác ghê tởm nảy sinh, gian phòng này là nơi cô và hắn ta gian díu, thứ mùi vị quen thuộc thậm chí vẫn gợi nhớ đến hai chữ tình dục, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Cảm giác ghê tởm nhanh chóng qua đi, Thiên Mộng Tuyết soi gương, nhanh chóng lau miệng rồi ra trước mặt Hứa Cần Dương.

“Mang đến à?” Hứa Cần Dương cũng không quan tâm cô thế nào, trực tiếp đi vào vấn đề.

Thiên Mộng Tuyết chua xót trong lòng, gật đầu, ném điện thoại cho Hứa Cần Dương.

Hứa Cần Dương nhìn những hình ảnh kia hài lòng gật đầu, cười hô hố: “Ha ha… nhanh hơn một ngày so với tưởng tượng của tôi, Thiên Mộng Tuyết… cô quả nhiên là một nhân tài.” Hứa Cần Dương gửi ảnh sang điện thoại của hắn, sau đó trả lại cho cô, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay về phía cô hỏi: “Cô mang thai phải không” Trong ánh mắt hắn thoáng một tia sắc lạnh.

Bị lời nói của Hứa Cần Dương nhắc nhở, Thiên Mộng Tuyết mới phát hiện, hai ngày nay dạ dày cô như đầy hơi, ăn không vào, nôn không ra, rất khó chịu, tính toán một chút cũng một tháng rồi, thế nghĩa là… cô có thể đã có thai?

Trong lòng mừng rỡ, nhưng mặt lại tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Hứa Cần Dương: “Việc của tôi đã xong, đưa đồ đây!” Thiên Mộng Tuyết làm sao quyên được chuyện cái đĩa? Đó là mạng sống của cô! Không thể để cho hắn nắm trong tay.

“A phải rồi! Xem tôi chỉ lo quan tâm đến cô, quên cả việc chính” Hứa Cần Dương gõ gõ ngón tay, cười nham hiểm với Thiên Mộng Tuyết, nói xong hắn đứng dậy, mở ngăn tủ đầu giường lấy đĩa đưa cho cô.

Thiên Mộng Tuyết vẫn hoài nghi liếc nhìn hắn, nhướn mày: “Chỉ có thế này?”

‘Vậy cô muốn mấy? Tin tôi đi. Chỉ có thế thôi.”

Thấy bộ dạng Hứa Cần Dương không giống đang lừa gạt mình, cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn file trong máy tính?”

“Xóa rồi!” Hứa Cần Dương thản nhiên.

Thiên Mộng Tuyết biết, cô có hỏi nữa cũng vô ích, một khi hắn muốn chỉnh, cô không thể thoát được.

“Tốt nhất là tiền bạc đã thỏa thuận xong, hi vọng sau này chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa.” Thiên Mộng Tuyết nhét đĩa vào túi mình, nghi ngờ nói với Hứa Cần Dương rồi quay mặt bước đi.

Hứa Cần Dương cười khẽ, nói một câu cợt nhả khiến Thiên Mộng Tuyết sau này cũng đứng ngồi không yên: “Tôi cũng hi vọng thế, nhưng trong bụng cô lại níu kéo tôi, không phải cô sẽ độc ác không để tôi nhìn thấy con chứ?” Hắn vừa nói vừa nhìn theo lưng cô.

Quả nhiên, cô đã sai lầm, ngay từ đầu không nên tìm đến Hứa Cần Dương, đàn ông vô kể, tại sao lại cùng Hứa Cần Dương làm việc này, đây quả là một quyết định khiến cô hối hận cả đời.

“Dừng ngay cái tư tưởng ác độc đó lại! Đứa bé này không có nửa xu quan hệ với anh! Nhớ kỹ cho tôi! Nó mang họ Hoắc Thương Châu!” Sờ sờ bụng, đối với phụ nữ cái cơ bản nhất chính là tình mẫu tử, cô muốn con mình mang họ Hoắc chứ không phải là họ Hứa. Cô không cho phép hắn xuất hiện trong quãng đời sau này của mình.

“Được thôi, tôi cũng chỉ nói lung tung như vậy, con của cô… tôi không quan tâm, hi vọng cô sau này đừng khóc lóc bắt tôi chịu trách nhiệm.” Hứa Cần Dương vỗ tay một cái, đến bên cạnh Thiên Mộng Tuyết, một tay nhét trong túi quần, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô.

Thiên Mộng Tuyết hờ hững nhìn hắn, cười lạnh né sang bên cạnh tránh bàn tay kia: “Điều này giám đốc Hứa yên tâm, vì căn bản đứa con này cũng không phải của anh.” Lần trước bị gài bẫy một lần, cô vẫn chưa thể quên, không thể không giấu, sợ Hứa Cần Dương lại giơ ra chiếc máy theo dõi nào…

“Chậc chậc, cô trở nên thông minh rất nhanh, được rồi, cô đi đi, giao dịch của chúng ta đến đây là chấm dứt.” Hứa Cần Dương nở một nụ cười giễu cợt, lộ ra vẻ mặt tàn ác, nói xong hắn quay người nhắm mắt lại, trong lòng gợn lên một chút chua xót. Hắn không biết cảm giác này nói lên điều gì, hiện tại không thể biết.

Thiên Mộng Tuyết không nói gì nữa, cô ước gì có thể bỏ đi sớm hơn, sau khi Hứa Cần Dương dứt lời, cô nện bước chân dồn dập ra khỏi căn phòng đối với cô như địa ngục.

……………………………….

Cố Chiêu Ninh truyền một ngày trong viện, hôm sau cô có thể về nhà, từ sáng sớm đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô không muốn chờ Hoắc Thương Châu tới đón, không muốn nhìn thấy anh ta một giây nào nữa.

Đang quay lưng về phía cửa phòng, cô nghe thấy tiếng giày cao gót, ngỡ là Mạc Nhan, lúc cử vừa mở cô nói: “Nhan Nhan, sao lại tới sớm vậy, mình đã nói sẽ tự về rồi mà?” Tiếng bước chân sau lưng dừng lại, Cố Chiêu Ninh không nghe thấy tiếng trả lời, bỏ quần áo trong tay ra quay người lại.

Nhìn thấy người quen khiến cô kinh ngạc: “Thiên tiểu thư? Tại sao lại là cô?” Không thể ngờ Thiên Mộng Tuyết lại xuất hiện ở đây, cô vẫn mặc một chiếc váy màu trắng như mọi ngày, khuôn mặt cao ngạo lại có phần oan ức đứng trước mặt mình.

“Cố tiểu thư… Tôi… Có thể nói chuyện một chút với cô không?” Thiên Mộng Tuyết lắp lắp, mắt khép hờ.

Cố Chiêu Ninh đại khái đoán được cô ta muốn nói gì, cô gật đầu bảo cô ta chờ mình bên ngoài. Thiên Mộng Tuyết ra khỏi phòng, sau khi sắp xong đồ, Cố Chiêu Ninh cũng đeo túi lên vai ra khỏi pong.

“Đi thôi.” Cô nói với Thiên Mộng Tuyết đang tựa trên tường, rồi đi trước.

Hai người đến công viên, vẫn ở vị trí cũ, lúc này trong lòng Cố Chiêu Ninh không rõ là cảm thấy gì.

Thiên Mộng Tuyết chờ một hồi lâu mới mở miệng: “Cô xem cái này đi”. Hoàn toàn không biết chuyện Hứa Cần Dương đã làm gì cô, lúc này cô lại hạ thấp bản thân đi cầu xin Cố Chiêu Ninh, đưa cho cô một tờ giấy xét nghiệm.

Thật ra, cô cũng chỉ vô tình biết Cố Chiêu Ninh nằm viện, lúc sáng vào làm xét nghiệm, trong lúc chờ kết quả, cô nghe được đoạn nói chuyện của hai y tá.

“Haizzz! Sao lại có người tốt số thế chứ, chủ tịch Hoắc của Hoắc Thị đấy… lại có thể đến trông cô ấy cả đêm.”

“Ừ, đúng, Cố tiểu thư thật tốt số, tôi chỉ cần kiếm được 1 anh bằng nửa chủ tịch Hoắc là ngon rồi.”

“Cô đừng có nằm mơ”

“Stop! Nằm mơ cũng không được à…?”

Hai cô y tá cứ tự nhiên đi ngang qua, nói một thôi một hồi khiến cô kinh ngạc, cùng lúc này, bác sĩ gọi tên trả tờ giấy xét nghiệm cho cô.

Nhìn tờ xét nghiệm kết luận có thai, trong lòng cô không biết cảm giác thế nào, nghĩ Cố Chiêu Ninh cũng ở đây, cô chạy đến lễ tân hỏi thăm phòng bệnh, sau đó … chính là cảnh vừa rồi.

Cố Chiêu Ninh đôi tay hơn run rẩy, cô không đọc được những chữ rồng bay phượng múa kia, nhưng ở ô kết luận đập vào mắt cô mấy chữ: ‘Dương tính, có thai 28 ngày’, Thiên Mộng Tuyết mang thai, buồn cười nhất là cô ta lại vội vàng cầm tờ giấy này đến gặp mình, cái này chẳng lẽ là mấy trò khoe khoang trong tiểu thuyết đây sao? Cố Chiêu Ninh thật sự không chấp nhận nổi, nắm chặt tờ giấy.

Lần này cô đã hoàn toàn tin, bọn họ đã có con, ha ha ha… Mình vẫn như kẻ ngu, Cố Chiêu Ninh cố nén nước mắt, trả lại giấy xét nghiệm cho Thiên Mộng Tuyết, cười gượng: “Chúc mừng cô”

Một cơn gió thổi qua, cô thấy mình như sắp chết, mầm sống kia vẫn còn là giọt máu.

“Cảm ơn… Tôi muốn nói… Cô có thể rời xa Hoắc Thương Châu, chúc phúc cho chúng tôi được không.” Thiên Mộng Tuyết nhận lại tờ giấy xét nghiệm, nhìn Cố Chiêu Ninh bằng một ánh mắt cầu xin.

Cố Chiêu Ninh không hiểu Thiên Mộng Tuyết rốt cuộc là có ý gì, người Hoắc Thương Châu luôn yêu chẳng phải là cô ta hay sao? Tại sao cô ta lại còn phải đi cầu xin mình, thật nực cười. Hay là cảm thấy cô lúc này vẫn chưa đủ thảm hại, muốn bồi thêm một ít?

“Cô không cần phải cầu xin tôi, các người cứ ở bên nhau, để tôi đi! Xem như tôi cầu xin cô.” Cố Chiêu Ninh không hề chớp mắt, khuôn mặt vô cảm.

Những lời này khiến Thiên Mộng Tuyết bối rối, chuyện gì đang xảy ra?

“Thiên tiểu thư, những gì cần nói tôi đã nói rồi, các người có cần phải diễn kịch kẻ hát người khen hay trước mặt tôi không, tôi không biết mục đích của các người là gì, nhưng các người thắng rồi, đã đạt được mục đích rồi, cầu xin các người sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, chuyện tình của các người không có nửa xu quan hệ với tôi, tha cho tôi được không?” Nói xong, Cố Chiêu Ninh cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra, cô giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho mình, đàng hoàng quay mặt bước đi.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Thiên Mộng Tuyết không hiểu nổi, một câu cũng nghe không hiểu, tại sao đột nhiên cô ta lại nói như vậy, rốt cuộc là như thế nào?

Cố Chiêu Ninh cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, vừa vào tới cửa Hoắc Thương Châu gọi điện tới, cô kiên quyết không nhấc máy, điện thoại lại lần nữa đổ chuông, Cố Chiêu Ninh giận giữ ném điện thoại vào góc tường, vỡ tan.

Tới lúc này cô mới hiểu rõ, ngay từ đầu cô chẳng qua cũng chỉ là vật thay thế, mọi biểu hiện của Hoắc Thương Châu với cô chẳng qua là ngụy trang. Khi thực tế từng ly từng tý chạy qua trước mắt, cô không thể nào tiếp tục bình tĩnh, cô sắp điên rồi, cô muốn đi khỏi đây! Vĩnh viễn không muốn trở lại nữa.