Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 3 - Chương 105: Ăn sống nuốt tươi




Đây là nơi công cộng đấy, hai người đàn ông đánh nhau thu hút một đoàn người, Cố Chiêu Ninh không biết phải làm sao, người xung quanh không ngừng nói muốn báo cảnh sát, lúc này cô biết phải bênh ai?

Dừng lại hồi lâu, Cố Chiêu Ninh mới sực ý thức được tình huống, vội vàng chạy tới: “Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Không biết tiếng động vừa rồi là ai đánh ai, cũng không biết ai là người động thủ trước, Cố Chiêu Ninh chỉ biết cần phải lập tức ngăn cản, vì cô biết, một khi cảnh sát tới, đường đường hai “tổng giám đốc” cùng bị bắt vào đồn thì lỗi của cô rất lớn.

“Tôi nói đừng đánh nữa!” Hứa Cần Dương đang định vung một quyền thì Cố Chiêu Ninh đã quên mình chắn trước người Hoắc Thương Châu.

“Em…” Ngay từ đầu, Cố Chiêu Ninh đã che chở cho Hoắc Thương Châu, anh và Hoắc Thương Châu thân thủ không phân biệt, vừa rồi không phải cô đột nhiên xuất hiện kéo thì sao Hoắc Thương Châu có thể vung một đấm vào mặt anh. Thế mà bây giờ cô ấy lại ngang nhiên quên mình chắn trước mặt Hoắc Thương Châu , chẳng lẽ cô không biết, nếu cú đấm này không kịp thời dừng lại, thì cô sẽ lĩnh đủ hay không?

Hứa Cần Dương biết mình đã hoàn toàn thua trước Hoắc Thương Châu, nhưng anh không cam lòng, tại sao tên đó lại được Cố Chiêu Ninh che chở như vậy, cho dù thương tích đầy người, cô vẫn yêu Hoắc Thương Châu sâu đậm như thế.

“Hứa Cần Dương, xin anh đừng đánh!”

“Em tránh ra!” Hoắc Thương Châu từ lúc nào lại cần một người con gái xin tha cho mình? Vừa rồi nếu không phải anh đang dồn mọi tâm trí vào cô thì Hứa Cần Dương sao có thể đẩy anh xuống đất, lúc này Cố Chiêu Ninh lại xin tha cho anh? Chẳng phải là quá buồn cười rồi?

Hoắc Thương Châu đẩy Cố Chiêu Ninh ra, không nghĩ rằng lực lại quá lớn, cô ngã trên mặt đất.

Anh liền vội vàng tiến lên: “Em không sao chứ?” Anh ngồi chồm hỗm trên mặt đấy kiểm tra Cố Chiêu Ninh, đảm bảo cô không bị thương tích gì mới thôi.

“Mày thật không phải đàn ông! A” Lúc này, hỏa khí của Hứa Cần Dương càng lớn, một sải bước đến túm cổ áo, đấm một phát vào mặt Hoắc Thương Châu.

“Đủ rồi! Tôi nói đủ rồi!” Cố Chiêu Ninh thấy hai người không hề có ý định dừng lại, cô ngồi dưới đất gào lên, còn chưa đủ xấu hổ hay sao? Xung quanh nhiều người đang nhìn như vậy, chẳng lẽ bọn họ phải đến đồn cảnh sát mới cam tâm?

Hứa Cần Dương biết Cố Chiêu Ninh để ý ánh mắt người xung quanh, anh nhổ một bãi nước bọt mang theo cả máu, hung tợn nhìn một lượt xung quanh rồi chống nạnh: “Tất cả cút đi cho tao! Nhìn cái gì!” Giọng nói kia, ánh mắt kia khiến những người xung quanh hốt hoảng tản ra.

Hoắc Thương Châu không nói lời nào, ôm lấy Cố Chiêu Ninh đang ngồi khóc dưới đất bế về hướng xe.

Khi Hứa Cần Dương quay đầu lại thì Hoắc Thương Châu đã bế Cố Chiêu Ninh lên xe, anh đứng tại chỗ nhìn xe đi xa dần cũng không đuổi theo mà đôi con ngươi nổi lên sắc lạnh.

Dọc đường đi, Cố Chiêu Ninh vùi đầu không nói gì, Hoắc Thương Châu má trái sưng đỏ, khỏe miệng còn dính vết máu, xe lao ngày cành nhanh về phía nhà Cố Chiêu Ninh.

Hoắc Thương Châu ôm Cố Chiêu Ninh từ trên xe xuống, anh không nói chuyện, cô cũng không giãy giụa, chỉ cúi đầu không nhìn anh. Mở cửa bật đèn, đặt cô lên ghế salon, tự nhiên cởi áo khoác dính đầy bụi đất.

Anh ta lại tới, lại ngang nhiên đến nhà của mình, Cố Chiêu Ninh từ từ ngẩng đầu lên, tính đuổi anh đi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Hoắc Thương Châu, cô kêu lên: “Anh là kẻ ngu ngốc à? Sao anh lại làm thế? Anh cho rằng mình là ai? Lại có thể như thằng côn đồ đánh nhau trên đường!” Cô vừa khóc vừa đến trước mặt Hoắc Thương Châu, đấm thùm thụp lên người anh: “Anh đi đi, đi đi, cái tên đần độn này, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, tôi không cần anh!” Cô khóc không thành tiếng, nói xong câu cuối cùng liền nức nở.

Hoắc Thương Châu nhìn bộ dạng mất khống chế của Cố Chiêu Ninh vô cùng đau lòng, vừa rồi anh đã sai, anh không chịu nổi cảnh Hứa Cần Dương tự cho mình là đúng, vì vậy đã động thủ, hung hăng quăng một đấm vào gò má hắn.

Cô gái trước mặt mặc dù ngoài miệng đang chửi rủa kháng cự mình, nhưng Hoắc Thương Châu cảm thấy thật ra cô ấy đang đau lòng vì mình.

Một tay kéo Cố Chiêu Ninh vào ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.

“Tại sao còn tới làm phiền tôi? Tôi thật vất vả mới buông được anh, thật vất vả mới không suy nghĩ về anh thêm nữa, tại sao anh lại còn đến trêu chọc tôi?” Cố Chiêu Ninh giãy giụa khóc thút thít trong lòng anh, cô không thể chịu nổi, rõ ràng khong thể ở cùng nhau, tại sao còn muốn cô khổ sở như thế.

“Tại sao lại muốn bỏ anh? Tại sao không muốn nhớ anh? Không! Anh muốn em không bỏ được, muốn em nghĩ đến anh! Không cho người đàn ông nào khác đụng vào em” Anh ôm cô chặt hơn, anh lại có lỗi rồi ư? Sáng hôm đó về đến nhà thấy bộ dạng tự làm khổ mình của Thiên Mộng Tuyết, lúc anh phát hiện cùng nằm trên giường với cô anh cũng nghĩ sẽ buông tha Cố Chiêu Ninh, cứ như thế mà cưới Thiên Mộng Tuyết, thế nhưng ngày nào anh cũng từng giây từng phút nhớ đến Cố Chiêu Ninh, anh không thể nào quên, không thể tặng cô cho người nào khác.

Anh đã nợ một người con gái, đã bỏ lỡ một lần, nhưng với Cố Chiêu Ninh, anh không muốn buông tha, cũng không muốn rời xa cô nữa.

“Hu hu hu! Anh là tên khốn kiếp! Hoắc Thương Châu, anh không phải là người” Miệng không ngừng chửi mắng nhưng đôi tay phản bội đã ôm chặt lưng Hoắc Thương Châu, cảm nhận sự ấm áp của anh.

“Phải! Anh biết rồi, anh biết rồi!” Anh chỉ có thể đồng ý với cô, bởi vì anh biết rõ tính cô, nếu lúc này phản bác lại, nhất định sẽ bị cô nhẫn tâm đuổi ra ngoài.

Tình đã sâu đậm không cần quá nhiều ngôn ngữ cũng cảm nhận được đối phương muốn gì.

Cố Chiêu Ninh cảm thấy ngực Hoắc Thương Châu bắt đầu nóng lên, đầu tiên cô ngẩn người sau đó ngước nhìn ánh mắt mê hoặc của Hoắc Thương Châu.

“Ninh Ninh” Cổ họng anh khô lại, hô hấp cũng ngày càng dồn dập, ân cần nhìn những giọt nước mắt cùng vẻ oan ức của Cố Chiêu Ninh, cô gái này không biết cô bây giờ mê hoặc đến cỡ nào sao? Nuốt nước miếng một cái, Hoắc Thương Châu khàn khàn gọi tên cô.

“Hả?”

Chết tiệt! Cô gái này quả thật hay là… đùa với lửa! Cô lại ngang nhiên vuốt ve sau lưng anh, Hoắc Thương Châu thực sự không khống chế nổi, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Nụ hôn triền miên kéo dài cho đến khi anh cảm thấy người trong ngực mềm nhũn ra mới thôi.

Chưa xong, anh kéo Cố Chiêu Ninh ra nhìn cô không chớp mắt: “Cả đời này, anh sẽ không để em rời bỏ ai, vĩnh viễn không cho!” Nói xong, bế bổng cô đi về hướng phòng ngủ”

Cố Chiêu Ninh như cô gái chưa biết mùi đời cuộn tròn trong ngực anh. Cô biết lúc này Hoắc Thương Châu muốn làm gì, cô cũng muốn, đối mặt với người đàn ông mình yêu, có người phụ nữ nào giữ được vẻ thờ ơ.

Thế là đủ, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi.

Cảm thấy Hoắc Thương Châu yêu mình sâu đậm. Cảm giác bứt rứt quăng hết cả đi! Cô lúc này chẳng quan tâm đến Thiên Mộng Tuyết nào hết, tình yêu trước mắt cô không thể nhường nhịn, không thể rộng rãi đẩy Hoắc Thương Châu ra khỏi cửa.

Lúc này cô rất hạnh phúc, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

“Đừng động đậy!” Hoắc Thương Châu đặt cô lên giường sau đó đè lên, Cố Chiêu Ninh đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Trước hết em bôi thuốc cho anh, trông anh bây giờ xấu lắm.” Nói xong cô cười.

Hoắc Thương Châu cũng cười, phải rồi, mặt anh còn đang sưng, khóe miệng hình như còn dính cái gì, anh đứng dậy ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, nhìn Cố Chiêu Ninh vội vàng tìm thuốc, anh thấy thật hạnh phúc.

Anh nghĩ nếu anh gặp Cố Chiêu Ninh sớm hơn một chút, trước Thiên Mộng Tuyết, có phải anh sẽ không phải gánh cái trách nhiệm chết tiệt kia?

Ban đầu Cố Chiêu Ninh xuất hiện như một cơn hồng thủy, khi đó anh còn rất tức bà nội, nhưng bây giờ, anh rất cảm ơn bà nội đang ở nước ngoài đã dẫn Cố Chiêu Ninh đến bên anh, khiến cho một người trước nay không có cảm giác phải thay đổi rất nhiều.

“Anh đang nghĩ gì, cười ngốc như vậy” Cố Chiêu Ninh cầm tăm bông dính đầy cồn, đang định lau vết máu trên miệng Hoắc Thương Châu thì nhìn thấy anh cười ngây ngô.

“Không có gì, anh thấy hạnh phúc quá”. Hoắc Thương Châu cầm tay Cố Chiêu Ninh.

Cô cười, cô cũng thấy rất hạnh phúc, cô hi vọng thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này, bởi vì cô sợ hạnh phúc này quá ngắn ngủi, y như lúc Thiên Mộng Tuyết đột nhiên xuất hiện.

“Được rồi, bỏ tay ra, để em bôi thuốc.” Cố Chiêu Ninh đánh vào tay Hoắc Thương Châu, bắt đầu lau vết máu cho anh.

Xử lý từng chút từng chút vết thương, còn đem đá bọc vào khăn mặt trườm lên gò má sưng đỏ của anh, nhìn anh nhíu mày, cô dừng lại, quan tâm hỏi: “Em làm đau anh à? Có phải đau lắm không?”

Hoắc Thương Châu kéo tay cô ra, vừa hôn lên mu bàn tay vừa nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đau, chỉ có điều… anh không nhịn được” Anh cười xấu xa rồi lấy khăn bông trên tay Cố Chiêu Ninh ném đi, lấy môi phủ lên miệng cô.

“Anh! Đáng ghét chết đi”. Cố Chiêu Ninh không nghĩ Hoắc Thương Châu lại nói được những lời mắc cỡ như vậy, cô đỏ mặt quay mặt không cho Hoắc Thương Châu hôn.

“Ừ, vẫn luôn đáng ghét.” Nói xong cưỡng chế quay mặt cô lại mà hôn.

Lần này, cô không phản kháng nữa, cánh tay vòng qua cổ, đáp lại nụ hôn của anh.

Thấy cô đáp lại, tay anh bắt đầu không an phận, theo sợi tóc trượt xuống cổ rồi xương quai xanh, môi cũng từ từ trượt xuống, một đường đến đôi gò bồng đảo mềm mại.

“Ư…” Cố Chiêu Ninh nhắm mắt, cắn môi, đã lâu không quan hệ, cô có vẻ gượng gạo, thân thể cũng đang căng thẳng run lên.

Cúc áo cô, từng chiếc từng chiếc bị anh thuần thục cởi ra, ngọn đồi trắng nõn trong nháy mắt hiện ra trước mắt, Hoắc Thương Châu ngày càng mất kiềm chế, trong thân thể cực nhanh vụt lên một cây nóng bỏng, anh thuần thục ném áo sơ mi của cô đi, nhìn dáng vẻ hưởng thụ và xấu hổ của Cố Chiêu Ninh, anh cười ấm áp: “Giúp anh”

“Hử?” Cô mơ hồ không biết Hoắc Thương Châu có ý gì.

“Cởi cho anh”. Nụ cười Hoắc Thương Châu càng thêm hấp dẫn, giọng nói trầm ấm lộ rõ cảm giác không kiềm chế được, kéo tay cô đặt trên ngực mình.

Cố Chiêu Ninh cảm thấy đầu óc trống rỗng, cảm giác quen thuộc trên cơ thể lại ùa về, cái cảm giác trống rỗng khiến cô không cách nào suy nghĩ, theo bản năng từ từ cởi áo Hoắc Thương Châu.

Anh đặt tay trái trên gáy cô, âu yếm nhìn ánh mắt mê hoặc của cô đang vụng về giúp mình cởi cúc áo, anh thực sự không nhịn nổi, theo đà này, cô định làm đến sáng mai sao?

Nắm lấy tay Cố Chiêu Ninh, anh thuần thục tự cởi áo mình ném đi.

Không đầy nửa phút, hai người đã không còn mảnh vải che thân.

Ngòi nổ trướng to khiến hô hấp của anh ngày càng gấp rút, ghé vào tai cô thì thầm: “Em cũng đang nghĩ thế, phải không?” Thuận thế cắn vành tai cô.

Một cảm giác tê dại như kiến cắn tỏa trên người cô “Ưm…”. Lý trí sớm đã đảo lộn, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, cô ôm thân hình nóng bỏng của Hoắc Thương Châu thật chặt, đầu khẽ nâng lên, khuôn mặt ửng đỏ mê người.

“Em thật đẹp” Hoắc Thương Châu biết cô đang mời gọi, vì vậy khi đụng tay vào đầm nước kia, anh nhìn Cố Chiêu Ninh cười ấm áp, sau đó xâm nhập sâu vào cô.

“A…” Sự thỏa mãn đột ngột này khiến cô không thích ứng kịp, thân thể trở nên căng thẳng, lông mày chau lại.

Hoắc Thương Châu cũng cảm thấy nơi đó chặt đến nỗi anh có cảm giác ngất đi, anh biết thân thể Cố Chiêu Ninh nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nạp mình, dừng lại một chút, thưởng thức đôi môi đang cắn chặt run rẩy của cô.

“Em…” Cố Chiêu Ninh biết mình hơi thất bại, ai bảo Hoắc Thương Châu lại lợi hại như thế, cô căn bản không chịu đựng được anh đột nhiên lại to cứng như vậy.

“Không cần nói, anh sẽ yêu em thật nồng nàn”. Anh mỉm cười, ánh mắt yêu thương nhìn Cố Chiêu Ninh đang cố nén rơi lệ.

“Ừm… vâng” Cố Chiêu Ninh không dám nhìn anh, khẽ nâng đầu hôn lên miệng anh như chuồn chuồn lướt nước, đang định nằm xuống không ngờ bị anh khống chế đầu, ngấu nghiến hôn.

Triền miên ân ái, Hoắc Thương Châu cũng không còn khống chế nổi, được cô cho phép, anh bắt đầu điên cuồng đoạt lấy.

Đôi tay Cố Chiêu Ninh túm chặt gối, chiếc giường lớn cũng phụ trợ phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt

“Ưm… Cố Chiêu Ninh, đồng ý với anh! Em vĩnh viễn là của anh!” Hoắc Thương Châu đang say mê hết sức vẫn không quên xác định lãnh địa của mình, anh không cho cô rời khỏi anh, vĩnh viễn không cho. Anh đột nhiên dừng động tác, chịu đựng xung động, nghiêm túc nhìn cô.

“Thương Châu… em yêu anh”. Đột nhiên dừng lại khiến Cố Chiêu Ninh ngại ngùng, nhẹ nhàng cựa thân thể, miệng hổn hển, khó khăn nói ra.

Hoắc Thương Châu lúc này mới hài lòng tiếp tục, càng lúc càng mãnh liệt.

Một câu em yêu anh đủ để nói lên tất cả.

Trên giường, hai người yêu nhau cam kết với nhau, chiếc giường vẫn không ngừng phụ họa những tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Lúc này ngoài cửa sổ, sau cơn mưa mây đen đã tan dần, lộ ra ánh trăng sáng ngời, sao lấp lánh đầy trời, có vẻ sáng hơn mọi ngày.

Trong phòng, đang diễn ra một việc nguyên thủy của con người, một sự hài hòa, một cảnh tuyệt đẹp.

Một lần rồi lại một lần vui vẻ kết thúc, Hoắc Thương Châu thỏa mãn ôm Cố Chiêu Ninh trầm lặng tiến vào giấc ngủ.

Cả đêm, hai người đều say sưa ngủ đến khi tiếng chuông điện thoại phá tan hình ảnh hài hòa này.

Nghe thấy tiếng chuông, Hoắc Thương Châu xoay người trả lời điện thoại “Alo”

“Thương Châu, anh ở đâu? Tại sao chưa về?”

Là Thiên Mộng Tuyết, cô dường như đang khóc, giọng nghẹn ngào, Hoắc Thương Châu nhíu mày. Nghe thấy giọng Thiên Mộng Tuyết, theo bản năng anh liếc nhìn Cố Chiêu Ninh vẫn đang say sưa ngủ, nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta ra ngoài gặp nhau đi”.

“Được…” Thiên Mộng Tuyết dường như có một linh cảm xấu, Hoắc Thương Châu hẹn cô ra ngoài gặp mặt mà không phải ở nhà, rốt cuộc là có ý gì? Nhưng trốn tránh không phải là biện pháp, cần phải đối mặt. Cô khổ sở cười một tiếng.

“Anh về đi”. Quay lưng về phía Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh đã tỉnh từ lâu, cô nghe thấy giọng phụ nữ trong điện thoại là biết giấc mộng đẹp này cuối cùng cũng sẽ tan tành, Hoắc Thương Châu sẽ rời bỏ cô, đôi tay cô siết chặt gối, những giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Hoắc Thương Châu đầu tiên ngẩn ra, sau đó để điện thoại xuống, từ từ ôm lấy lưng Cố Chiêu Ninh, dịu dàng nói: “Em tỉnh rồi ư?”. Môi anh vuốt ve lưng cô, lưu luyến hương vị của cô.

“Hoắc Thương Châu, anh có thể đi rồi.” Cô không để ý đến lời nói của Hoắc Thương Châu, giọng nói lần này có chút cứng rắn, như mang theo ghen tức.

Hoắc Thương Châu đã hiểu, anh xoay người Cố Chiêu Ninh lại, thấy khóe mắt đầy nước của cô mà đau lòng.

Cô bé đáng ghét, rõ ràng không muốn anh đi vẫn giả bộ không quan tâm đẩy anh đi, rốt cuộc Cố Chiêu Ninh đang nghĩ gì? Hoắc Thương Châu không đoán ra, anh hơi tức giận nhìn cô, hôn lên khóe mắt đầy nước, lạnh lùng nói: “Anh nói rồi, không cho em đuổi anh đi nữa”

Nhưng mà, nhưng mà anh chẳng phải sẽ đi hay sao?

Cố Chiêu Ninh bất lực nhìn Hoắc Thương Châu, nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.

“Đừng nhìn anh như vậy, hãy tin anh, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện, sau đó đón em về nhà” Hoắc Thương Châu khẽ mỉm cười, ôm cô thật chặt vào lòng.

Lúc này im lặng thắng nhiều lời, Cố Chiêu Ninh tin tưởng anh, anh là người đã nói sẽ làm, trong lòng đầy yên ổn, cô cũng ôm lại anh, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể Hoắc Thương Châu, cô chủ động hôn anh, bụi cây đang ngủ say của anh lập tức phản ứng, anh hôn lại cô, thuận thế đè lên thân thể cô.

“Cô bé đáng ghét! Em…” Cố Chiêu Ninh quấn lấy, rõ ràng ngăn cản anh đi, lúc này đã hoàn toàn bị kích thích, cô thực sự làm anh khổ sở, ngẩng đầu không hề chớp mắt nói với cô.

“Anh mau dậy đi, đừng làm cô ấy đợi quá lâu.” Cố Chiêu Ninh lúc này vẫn thử dò xét.

Hoắc Thương Châu mạnh mẽ dùng chân cưỡng chế tách hai chân Cố Chiêu Ninh đang vắt chéo ra, lúc chạm vào cái mềm mại kia, anh cười tà mị, thản nhiên nói: “Lúc này, không cho em nói về người phụ nữ khác trước mặt người đàn ông của mình.”

Một giây kế tiếp, mang theo sự trừng phạt mạnh mẽ đâm thẳng vào.