“Không thể!” Anh khẳng định. Ngay từ khi Hoắc gia nhận nuôi anh vì Hoắc Thương Châu, anh đã hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không phản bội, cho dù Hoắc Thương Châu muốn lấy mạng anh, anh cũng sẽ vì việc nghĩa mà hi sinh tính mạng.
“Vậy anh có muốn báo thù cho cha mẹ mình không?” Hoắc Thương Châu nhẹ nhàng cười, xoay người đến bên tủ rượu rót hai ly rượu mạnh, đến bên cạnh đưa cho Lôi Ảnh một ly.
Bàn tay nắm ly rượu của Lôi Ảnh run lên, cho đến giờ anh vẫn không nguôi mong mỏi muốn báo thù cho cha mẹ, chỉ có điều thời cơ chưa tới.
Sau một hồi, Lôi Ảnh uống một hớp cạn ly rượu, thở dài thật sâu nhìn Hoắc Thương Châu: “Tôi sẽ nghĩ”
Hoắc Thương Châu có vẻ hài lòng với câu trả lời này, một nụ cười thoáng hiện, anh uống cạn sau đó nói nhỏ vài câu bên ta Lôi Ảnh.
“Hiểu chưa?”
“Cái này…” Nghe xong những lời của Hoắc Thương Châu, mặt Lôi Ảnh biến sắc, anh không biết thiếu gia nói vậy là có ý gì, vẻ mặt anh vẫn cực kỳ bình tĩnh. Lôi Ảnh nghĩ, bất kể lý do là gì, nếu thiếu gia để cho anh làm vậy, anh sẽ làm, Lôi Ảnh hạ quyết tâm gật đầu một cái “Tôi hiểu rồi”
Ngoài cửa sổ, mưa bụi mịt mùng, mấy ngày nay Cố Chiêu Ninh lao vào làm việc để che giấu tâm sự, cô không muốn nghĩ đến Hoắc Thương Châu, nhưng mỗi khi yên tĩnh cô lại không nguôi nhớ về anh, kể từ ngày anh rời nhà cô, đã một tuần cô chưa gặp lại anh, cảm giác thật tệ.
Xuống tầng dưới, Cố Chiêu Ninh thấy một chiếc xe đỗ ở cửa, cửa sổ cũng đang chậm rãi được quay xuống, Hứa Cần Dương ngồi bên trong cười với cô.
Cố Chiêu Ninh miễn cưỡng đáp lại nụ cười, những ngày này, Hứa Cần Dương thực sự giống một người bạn trai, mỗi ngày tan làm đều đến gặp cô, nhưng anh ta càng như vậy, Cố Chiêu Ninh càng thấy thẹn trong lòng, cô rõ ràng đồng ý thử qua lại với anh nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Thương Châu khiên lòng cô rối bời.
Cô đi gần đến xe, Hứa Cần Dương cũng dịu dàng xuống mở cửa cho cô.
Sau khi hai người lên xe, anh nhìn cô mỉm cười, vẫn là nụ cười tà mị khiến Cố Chiêu Ninh rùng mình.
“Sao trông em mệt mỏi thế? Gần đây bận lắm sao?” Hứa Cần Dương biết cho đến giờ cô vẫn chưa chính thức tiếp nhận mình, nhưng anh đang cố gắng, cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên anh có kiên nhẫn với phụ nữ như vậy, nhưng anh biết trong lòng mình Cố Chiêu Ninh vô cùng đặc biệt, anh không vội vàng muốn “ăn sạch” cô, mà muốn cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình.
“Vâng, công ty dạo này tương đối bận, có mấy đơn hàng lớn”. Lời quan tâm của Hứa Cần Dương khiến Cố Chiêu Ninh dần dần buông lỏng, cô xem anh như một người bạn, không hề pha tạp chất, cô cũng từng muốn thử tiếp nhận xem sao, cho nhau một cơ hội.