Chẳng mấy chốc đã tối, bà nội Hoắc bảo vú Vương chuẩn bị một bàn ăn thịnh
soạn, Hoắc Thương Châu đã lâu không về ăn cơm, cưới xong cũng chưa cùng
Cố Chiêu Ninh ăn một bữa, bà nội Hoắc hôm nay thông đồng với vú Vương,
chờ sau khi ăn tối mới biết.
“Gọi thiếu gia xuống ăn cơm” Bà nội Hoắc nói với Lôi Ảnh.
“Dạ”
“Không cần, bà nội, con tới rồi” Hoắc Thương Châu xoa cổ chậm chạp từ trên cầu than đi xuống.
Làm cho Cố Chiêu Ninh một phen hoảng hốt, thì ra anh ta mặc đồ thể thao lại đẹp trai như vậy? Cả cây thể thao màu xám trắng, còn có mũ nhìn qua như ánh mặt trời, Chiêu Ninh cảm thấy anh mặc như thế này còn đẹp hơn âu
phục.
“Bà nội” Hoắc Thương Châu đi tới cạnh bà nội, cúi người hôn lên má bà, đây là thói quen của anh.
“Tốt lắm, ăn cơm đi, đây là bữa cơm đầu tiên kể từ khi con kết hôn” trong
giọng điệu của bà nội Hoắc mang theo một chút bất mãn, bà là giận thằng
cháu nội lạnh nhạt với Cố Chiêu Ninh.
Hoắc Thương Châu làm sao nghe không hiểu, chẳng qua anh làm bộ không nghe thấy “Lôi Ảnh, ngồi đi”. Hoắc Thương Châu vẫy vẫy.
“Đúng vậy, nhìn bà già này, quên mất cả Lôi Ảnh”. Bà nội Hoắc đột nhiên nhớ
ra Lôi Ảnh còn chưa ngồi xuống, từ nhỏ Lôi Ảnh cũng lớn lên bên cạnh bà, bà cũng yêu thương cậu, hôm nay nếu không phải vì dạy dỗ thằng cháu
đích tôn, bà liên tiếp vỗ vỗ đầu mình, sao lại quên được Lôi Ảnh chứ.
“Dạ thôi, bà nội, con còn có việc phải xử lý, con xin phép đi trước” Lôi Ảnh cười lắc đầu.
“Là việc đó?” Hoắc Thương Châu đột nhiên nhìn Lôi Ảnh.
“Vâng” Lôi Ảnh gật đầu
“Vậy đi đi”
“Bà nội, thiếu phu nhân, tôi xin phép” Lôi Ảnh lễ phép chào hỏi.
“Ừ đi đi… nhớ ăn cơm, đừng có làm mệt mỏi quá” bà nội Hoắc ngồi trên ghế nói với Lôi Ảnh.
“Vâng” nói xong liền xoay người đi.
Cố Chiêu Ninh vẫn không nói gì, mím miệng chờ ăn cơm.
Lúc ăn cơm, chỉ có bà nội Hoắc và Cố Chiêu Ninh nói chuyện, Hoắc Thương
Châu căn bản không hề mở miệng, chỉ lầm lũi ăn, bà nội Hoắc cũng không
thèm để ý, bởi vì ăn cơm xong ắt có kịch hay. Nghĩ tới đây bà nội Hoắc
không nhịn được cười trộm, thuận tiện nháy mắt với vú Vương đang đứng ở
cửa bếp, vú Vương thấy lão phu nhân nháy mắt cũng cười gật đầu.
“Bà nội, con ăn xong rồi, con còn có việc lên thư phòng trước”. Trong tay
Hoắc Thương Châu còn có đề án chưa hoàn thành, anh luôn tự mình hoàn
thiện những thứ này, nói đến cạnh tranh anh có rất ít đối thủ.
“Đi đi” bà nội Hoắc trả lời.
Hoắc Thương Châu rời bàn ăn trở về thư phòng.
Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh có vẻ buồn bực, ăn cơm cũng không nói gì,
chuyện chiều nay bà cũng đã nghe nói, hai đứa mới cưới ở chung một buồng lại không xảy ra chuyện gì, bà thấy thật kỳ quái. Bà thật sự không có
giải pháp nào cho thằng cháu này, trừ đứa con gái kia, nó thực sự không
thể tiếp nhận người khác sao? Nghĩ đến đây bà thật tức, không được, bà
không thể để mặc cho Hoắc Thương Châu tiếp tục như vậy, vì thế đã nghĩ
ra một diệu kế.
“Ninh Ninh, ăn cơm nước xong về phòng nghỉ ngơi đi, Thương Châu xem ra tối nay bận đến khuya rồi, đừng chờ nó”
“Dạ” Ai muốn chờ anh ta? Bận đến khuya… Chẳng lẽ tối nay anh ta lại ngủ cùng phòng với mình? Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh lo lắng muốn chết, nhưng cô lại không dám nói gì, dù sao đã kết hôn rồi, ngủ cùng phòng là chuyện
bình thường.
Sauk hi cơm nước xong, Cố Chiêu Ninh đi lại trong
phòng, làm sao bây giờ, lần này phải làm sao? Suy nghĩ hồi lâu, Cố Chiêu Ninh cảm thấy chỉ có một cách, phải đi ngủ sớm, khi Hoắc Thương Châu về phòng thấy cô ngủ rồi sẽ không làm gì cô, Cố Chiêu Ninh nghĩ chiêu này
không tệ, vì vậy vội vàng chui vào trong chăn, nhắm chặt mắt.
Nằm bao nhiêu lâu vẫn không ngủ được, Cố Chiêu Ninh có lẽ mệt mỏi quá, từ từ đi vào giấc mộng…