Xong rồi, xong rồi, anh ta thật sự định làm gì mình, Cố Chiêu Ninh lo lắng chuyện sắp thành sự thật, nhưng một câu cũng không nói ra.
Trong nháy mắt, Cố Chiêu Ninh cảm giác mình nằm ở trên giường, hơn nữa Hoắc Thương Châu hình như đè lên cô.
“Cầu xin đi, ngươi cầu xin ta sẽ thả ra”. Hoắc Thương Châu thích nhất là khiêu chiến, cho nên vị trí của anh trên cả thương trường lẫn giang hồ đều là bất bại, bởi vì không ai có thể uy hiếp hay dám chọc giận anh, kẻ nào dám sẽ đều nhận hậu quả bị nuốt chửng hoàn toàn.
Thoáng một cái, Cố Chiêu Ninh mặt đỏ đến tai, loại tư thế này từ bé đến giờ đây là lần đầu, cô biết thế này nghĩa là thế nào, được rồi được rồi! Cầu xin một cái cũng không chết được.
“Không cần!” Rõ ràng trong lòng muốn ngàn lần cầu xin, nhưng nói ra mấy câu đó thật khó khăn. Cả đời cô trừ việc vay tiền chữa bệnh cho mẹ, chưa từng cầu xin ai, nhưng bây giờ cái núi băng này lại yêu cầu cô, cô không cần
“Mạnh miệng nhỉ?” Hoắc Thương Châu kinh ngạc, vốn nghĩ là Cố Chiêu Ninh sẽ cầu xin mình nhưng cô lại nói ra lời kinh ngạc đến thế.
“Không phải mạnh miệng! Không cần là không cần! Nếu anh không phải là đàn ông thì cứ ép tôi đi! Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, sự thật này tôi cũng không thay đổi được!” Cố Chiêu Ninh lập tức cãi lại, cô mở mắt vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt mê người của Hoắc Thương Châu, cặp con ngươi thâm thúy vừa mới rồi lại biến thành một cái nhìn thật mềm mại, cô hoa mắt sao? Cô nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, thật sự là ảo giác, cái mềm mại kia đã mất hút không còn tung tích.
Hoắc Thương Châu nhìn Cố Chiêu Ninh, anh cảm giác cơ thể mình đang có phản ứng, đáng chêt! Anh lập tức thay đổi tư thế khiêu khích của mình thành nghiêm túc, đứng phắt dậy khỏi người Cố Chiêu Ninh, một tay kéo cô lên đem ném ra khỏi phòng rồi khóa trái cửa lại.
“Này” Cố Chiêu Ninh không kịp nói gì đã bị nhốt ở ngoài.
Cái tên này kiểu gì vui buồn vô cớ, miệng lẩm bẩm oán trách chuẩn bị xoay người đi, đột nhiên thấy Lôi Ảnh đứng phía sau “Làm tôi sợ muốn chết, anh đẹp trai, đã lâu không gặp”. Nói đến Lôi Ảnh, bọn bọ đã quen biết từ lâu, lúc bà nội Hoắc tìm được cô, sau đó tiền thuốc thang, tìm hộ lý cho mẹ cô đều là Lôi Ảnh làm. Lôi Ảnh không giống Hoắc Thương Châu, mặt ngoài lạnh lùng, nội tâm băng giá, còn Lôi Ảnh mặt ngoài băng giá, nội tâm lại dịu dàng.
“Ngượng quá thiếu phu nhân, tôi vẫn đứng ở đây… là cô không phát hiện ra”. Cố Chiêu Ninh thành thói quen gọi Lôi Ảnh là “anh đẹp trai”, anh khẽ mỉm cười nhắc nhở Cố Chiêu Ninh, không phải anh dọa cô mà là do cô không nhìn thấy mà thôi.
“Được rồi, anh làm việc đi, tôi đi gặp bà nội”, Cố Chiêu Ninh nhún nhún vai rồi cúi gằm mặt đi về phía phòng lão phu nhân.
Lôi Ảnh nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh đăm chiêu suy nghĩ…
Hoắc Thương Châu ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường, nhìn tất cả biến hóa trong căn phòng, anh rõ ràng không nghĩ đơn giản chút sao lại tức giận như vậy, hơn nữa còn có phòng rất ấm áp, quả thật lúc mới đi vào anh thực sự tức giận, nhưng lúc thấy bộ dạng rối rít của Cố Chiêu Ninh anh lại thấy mềm lòng.
Trùm kín chăn, không muốn nghĩ tiếp, Hoắc Thương Châu rất mệt mỏi, anh cần được nghỉ ngơi, ngủ bù.