Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 1 - Chương 74: Thiên Mộng Tuyết xuất hiện(2)




Lúc này Hoắc Thương Châu mới nhìn rõ quả nhiên có hai vết dài màu da khác so với nước da trắng hồng của cô. Căn bản từ lúc vào anh cũng chưa nhìn kỹ Thiên Mộng Tuyết nên chưa phát hiện thấy sự khác biệt này.

Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt thâm thúy mê người của Hoắc Thương Châu mà cảm thấy sợ hãi, cầm tay anh đặt lên má “Chỗ này” , cô cảm thấy tay anh cứng ngắc, vì vậy từ từ kéo xuống đặt bàn tay anh lên ngực “Còn chỗ này nữa, những vết thương khắc vào cơ thể không xóa đi được, nhưng em không hối hận vì đã yêu anh” cô dịu dàng nhìn ánh mắt sững sờ của Hoắc Thương Châu.

Nhịp tim của cô dồn dập nơi bàn tay, nhìn hai gò má ửng hồng, hô hấp lại có phần gấp gáp, Hoắc Thương Châu vội vàng rút tay về “Thật xin lỗi, vì năm đó anh quá bồng bột cho nên mới gây cho em những tổn thương này, xin lỗi em”, anh gập người, hai khuỷu tay chống lên đùi, đôi bàn tay không ngừng xoa, cúi đầu nhẹ giọng nói. Anh ta từng yêu Thiên Mộng Tuyết, nhưng lúc này hỏi anh cảm giác với cô là gì, anh thật không biết.

“Anh sao vậy? Thương Châu, em không trách anh”, tưởng rằng Hoắc Thương Châu sẽ hôn mình, cô đã gửi tới anh tín hiệu thương nhớ, không nghĩ được anh lại rút tay về. Là ảo giác của cô sao? Sao cô lại cảm thấy như anh không còn yêu mình?

“Thật xin lỗi, …. Gặp lại em khỏe mạnh thế này là tốt rồi, anh đi trước, mai sẽ tới thăm em”. Anh sao vậy? Không phải anh đang cự tuyệt một thân hình anh từng si mê đấy chứ, nhưng khi anh chạm vào Thiên Mộng Tuyết, trong đầu lại hiện lên một đoạn cùng Cố Chiêu Ninh trên giường. Anh bị điên rồi sao? Điên thật rồi! Vì muốn che dấu nội tâm đang giãy giụa của mình, không muốn Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy đầu mối, anh vội vã từ biệt cô rồi đứng dậy xoay người đi.

“Thương Châu!” Thiên Mộng Tuyết đã nghĩ đúng, Hoắc Thương Châu thực sự có chuyện giấu cô, đột nhiên sợ sẽ mất anh, vội vàng ôm lấy lưng anh “Đừng đi! Em sợ lắm, em sợ nếu bỏ anh ra anh sẽ không quay lại, sẽ mất anh. Ba năm qua em ngày đêm nhớ tới anh, vì chỉ muốn hoàn hảo xuất hiện trước mật anh chứ không muốn như ma quỷ quay về khiến anh thương hại, nhưng em cảm thấy anh đã thay đổi, có phải anh không còn yêu em nữa không?” Không muốn bị thương hại? Những lời của Thiên Mộng Tuyết thật ra đều nhắc nhở Hoắc Thương Châu đền bù cho những gì cô đã phải hi sinh.

Phải, ban đầu cô thực sự nghĩ vậy, nhưng bây giờ bất kể phải dùng đến thủ đoạn gì, cô cũng phải giữ Hoắc Thương Châu cho mình.

Từng câu từng chữ găm vào lòng Hoắc Thương Châu, đúng vậy, đối với một người con gái như thế nào, anh sao có thể cự tuyệt, đây là người con gái anh đã từng yêu thương nhất. Đã từng?! Vậy còn bây giờ? Hoắc Thương Châu bị chính ý nghĩ của mình làm cho hết hồn, chẳng lẽ là anh thật sự không còn yêu Thiên Mộng Tuyết nữa? Khẽ ngửa đầu thở dài, hai tay anh đặt lên vòng tay của Thiên Mộng Tuyết trên hông mình “Không, em sẽ không mất anh”, những năm gần đây, tất cả tâm nhiệm trong lòng anh chẳng phải giây phút đoàn tụ này sao? Nhưng bây giờ anh lại không nghĩ như vậy nữa.