Lôi Ảnh không biết hình huống lúc này là cái gì, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Chiêu Ninh, anh cũng đoán được bảy tám phần, dứt khoát lựa chọn im lặng đứng sau lưng Hoắc Thương Châu.
“Được rồi, mình có việc đi trước” Hoắc Thương Châu nói với Bạch Hiên Dật, ôm cô ả bên cạnh đi tới hội trường chính.
Cố Chiêu Ninh cắn môi nhìn đôi nam nữ bỏ đi, sau đó cảm thấy bả vai vẫn đang bị Bạch Hiên Dật ôm, cô quay lại liếc mắt một cái, tặng anh một cái cùi chỏ vào sườn.
“Ai ui” Bạch Hiên Dật không nghĩ Cố Chiêu Ninh tung chiêu này, ôm bụng nhăn nhó nhìn cô.
“Đáng đời! Ai cho anh lợi dụng tôi” Cố Chiêu Ninh thở phì phì.
Bạch Hiên Dật ngồi thẳng lên, cười xấu xa “Đây không phải lợi dụng, em vốn là người phụ nữ của anh” Bạch Hiên Dật không che dấu chút nào nói lên suy nghĩ trong lòng mình, còn mang theo một chút xấu hổ.
Cố Chiêu Ninh mím môi nhìn Bạch Hiên Dật, còn nói được những lời này? Bị ngươi hại chết rồi, có biết không?!
……………… .…….
8 rưỡi, bữa tiệc khai mạc.
Tối nay là tiệc khai trương chi nhánh công ty Hoắc Thị, khách mời ngoài lãnh đạo các ban ngành còn có cổ đông và nhân viên chi nhánh công ty, cho nên căn bản không ai biết thân phận Cố Chiêu Ninh. Mà trong mắt bọn họ, Bạch Hiên Dật và cô rất xứng đôi, Hoắc Thương Châu và Dư Na cũng thế. Chỉ có Lôi Ảnh yên lặng chứng kiến như có điều suy nghĩ.
Các lãnh đạo có liên quan từng người đọc diễn văn xong, Hoắc Thương Châu xuất hiện trên sân khấu, Cố Chiêu Ninh đứng cách anh không xa, không hề chớp mắt nhìn người đàn ông đang đứng nói. Kể từ khi biết Hoắc Thương Châu tới giờ, cô cảm thấy mình căn bản không hiểu gì về anh, mấy lần có cảm giắc sắp đến gần với thế giới của anh, thậm chí cảm thấy trong lòng Hoắc Thương Châu có cô. Nhưng người đàn ông đang đứng trên sâu khấu kia thực tế cách cô rất xa. Anh mở tiệc rượu, cô không hề biết, nếu không phải Bạch Hiên Dật bám dai dẳng, tối nay cô cũng không xuất hiện ở đây, mà thôi, bạn gái Hoắc Thương Châu cũng không phải là mình, hắn ở bên ngoài còn có người phụ nữ khác.
Một chút xíu hi vọng xa vời trong lòng cũng đành buông xuôi, Cố Chiêu Ninh cảm thấy mình không thể tiếp tục bị cuốn vào nhưng thế.
9 rưỡi, âm nhạc vang lên, điệu nhảy đầu tiên của bữa tiệc…
Không chút trì hoãn, Bạch Hiên Dật kéo Cố Chiêu Ninh đi vào sàn nhảy, Hoắc Thương Châu cũng dắt Dư Na vào.
Ca khúc này khá dài, Cố Chiêu Ninh vẫn không làm sao rời được tầm mắt khỏi đôi nam nữ thân mật kia, bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, không phải vì bối rối mà vì trong lòng cô ghen tị. Phải, cô ghen tị với cô gái Hoắc Thương Châu đang ôm chặt, cô đố kỵ đôi bàn tay từng nắm tay cô thật chặt, giờ đang nắm tay người con gái khác, mặc dù biết tự mình làm mình khó chịu, nhưng cô không làm sao cho mình bình tĩnh lại được.
Trong sàn nhảy, ai cũng chìm đắm trong điệu nhảy, không ai để ý đến hai cặp đôi tưởng rất hòa hợp này thật ra lại không phải như thế.
Lúc thấy Bạch Hiên Dật thì thầm bên tai Cố Chiêu Ninh, bàn tay đang nắm tay Dư Na của Hoắc Thương Châu bóp chặt, Dư Na bị đau cau mày “Thương Châu, anh làm em đau đó”. Ánh mắt vô tội nhìn người đàn ông mình rất ngưỡng mộ, cô có nằm mơ cũng không nghĩ được người đàn ông trong mơ đó tối nay lại chủ động hẹn mình. Vớ được cơ hội này, cô muốn biểu hiện thật tốt, khiến Hoắc Thương Châu yêu mình.
Hoắc Thương Châu lạnh lùng liếc cô một cái, buồn bã nhíu mày.
Cho đến khi điệu nhảy kết thúc, thấy Cố Chiêu Ninh đi về phía nhà vệ sinh, Hoắc Thương Châu cũng không kìm nén được, bỏ mặc Dư Na còn đang kinh ngạc đi theo Cố Chiêu Ninh.