“Bà nội, con sẽ nhớ bà lắm”
Bà nội Hoắc vài ngày trước nhận được điện thoại của chú Thương Châu định
cư bên Anh nên muốn sang đó một thời gian ngắn. Ở đây không khí trong
lành, thích hợp cho người già dưỡng lão, dù sao Hoắc Thương Châu cũng
bận rộn không thể chăm sóc bà nội chu đáo. Bà cũng thấy quan hệ của hai
người cũng có vẻ tốt rồi, cũng muốn cho hai đứa trẻ chút không gian
riêng tư, vì vậy mang theo vú Vương đi Anh.
“Được rồi, nếu nhớ thì sang với bà” Bà nội Hoắc hiền từ nhìn Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh hé miệng gật đầu một cái, ngẩng lên thì thấy Hoắc Thương
Châu đi tới, Những ngày qua không biết vì sao cô cảm thấy Hoắc Thương
Châu đã thay đổi, không quan tâm thậm chí nhìn cô cũng bằng ánh mắt lạnh lùng, cô có làm gì đắc tội anh chứ.
“Đi thôi” Hoắc Thương Châu
không thèm để ý Cố Chiêu Ninh, đi tới bên cạnh bà nội, ôm bà đi về phía
xe. Đối với Cố Chiêu Ninh, anh không có cách nào quên được những gì cô
nói hôm đó. Sau khi hai người tiễn bà nội, Hoắc Thương Châu không nói
câu nào với cô, quay người ra khỏi sân bay, chỉ có Lôi Ảnh gọi “Thiếu
phu nhân, đi thôi”. Lôi Ảnh cũng chẳng biết thiếu gia rốt cuộc thế nào,
chẳng phải đã động lòng với Cố Chiêu Ninh ư, tại sao mấy ngày nay không
hề nói tới cô, chỉ chăm chú xử lý công việc, nhà cũng rất ít khi về.
Cố Chiêu Ninh gật đầu, đi sau Lôi Ảnh ra khỏi sân bay, ra đến xe, Lôi Ảnh
mở cửa cho cô nhưng Hoắc Thương Châu bên trong lại nói “Lôi Ảnh, lên xe, chúng ta về công ty”.
Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh cùng ngẩn ra tại chỗ, một lúc sau Cố Chiêu Ninh mới lúng túng nhìn Lôi Ảnh “Tôi tự bắt xe về được rồi”.
Lôi Ảnh nhìn hai người, cũng chẳng biết nên làm thế nào, thấy Hoắc Thương
Châu nhìn mình, anh đóng cửa lại chặn một chiếc taxi cho Cố Chiêu Ninh.
Hoắc Thương Châu qua cửa kính đen nhìn chiếc taxi từ từ chạy đi xa, đến khi Lôi Ảnh lên xe mới thu hồi tầm mắt.
“Đi thôi” Lôi Ảnh nói với tài xế lái xe rời khỏi sân bay…
“Alo” Được nửa đường, điện thoại của Cố Chiêu Ninh đổ chuông, liếc mắt nhìn là Bạch Hiên Dật.
“Xin hỏi có phải Cố Chiêu Ninh, Cố tiểu thư không?” Bạch Hiên Dật cố ý hỏi rất khách sáo như người dẫn chương trình radio.
“Được rồi, anh có chuyện gì nói đi” Thực ra Cố Chiêu Ninh cũng không biết từ
lúc nào đã thành bạn của Bạch Hiên Dật, hai người mặc dù không gặp nhau
nhiều nhưng Bạch Hiên Dật cho cô cảm giác như một người bạn lâu năm.
Nghe thấy giọng làm bộ của Bạch Hiên Dật, Cố Chiêu Ninh tức giận.
“Được rồi, buổi tối rảnh không? Anh mời em ăn cơm” Bạch Hiên Dật khôi phục giọng điệu bình thường.
Cố Chiêu Ninh cười nhạt “Vô sự hiến ân tình (tự dưng làm việc tốt), không phải kẻ gian cũng là trộm cướp”.
“Cô bé này, nói gì mà oan cho anh thế” Bạch Hiên Dật làm bộ oan ức. “Anh
thề, chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm thôi mà”. Thực ra anh hẹn với Hoắc
Thương Châu buổi tối tham gia tiệc rượu nhân dịp khai trương chi nhánh
công ty Hoắc Thương Châu, anh nói thế nào cũng phải chống đỡ cho gia
chủ, tham gia loại tiệc này không mang theo bạn gái còn ra thể thống gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Cố Chiêu Ninh là thích hợp nhất.
“Có gì thì nói thẳng, không là tôi cúp máy đấy” Cố Chiêu Ninh cũng không
ngốc, cô biết chắc chắn Bạch Hiên Dật có chuyện gì, nếu không sẽ không
giở giọng điệu này.
“Thật thật” Bạch Hiên Dật ra sức khẳng định.
“Được thôi, anh nói đi… mấy giờ?” Sauk hi cúp điện thoại, Cố Chiêu Ninh nói
với taì xế “Quay lại, đến Bách Đại” Bách Đại là Trung tâm thương mại
thuộc A Thị, Bạch Hiên Dật muốn cô chọn hộ quần áo, được rồi, là bạn bè
cô cũng không việc gì phải từ chối đề nghị này của anh, huống hồ cô về
nhà một mình cũng chán.