Sau một ngày đêm lo lắng chờ đợi, cuối cùng đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật cũng đã tắt, Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu vội vàng chạy đến bên cửa, Trang Duy Y được đẩy ra khỏi phòng.
“Mẹ… mẹ…” Cố Chiêu Ninh vội vàng gọi.
Hoắc Thương Châu tiến về chỗ viện trưởng bắt tay “Ông vất vả rồi, tình hình thế nào?”
So với chúng tôi dự đoán tình hình còn tốt hơn, chỉ có điều phản ứng hậu phẫu vẫn là vấn đề nan giải mà y học chưa can thiệp được, cho nên nhất định phải phối hợp thật tốt” viện trưởng đem toàn bộ tình hình nói lại với Hoắc Thương Châu.
“Vâng, tôi biết rồi” Hoắc Thương Châu gật đầu một cái, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường của Trang Duy Y.
“Vẫn chưa hết thuốc mê nên bệnh nhân chưa tỉnh” Viện trưởng thấy Cố Chiêu Ninh không ngừng gọi liền giải thích với cô.
“Cảm ơn viện trưởng, cảm ơn” Cố Chiêu Ninh kích động rơi nước mắt, cô cứ tưởng… bị dọa chết mất.
“Được rồi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, tôi sẽ bố trí người theo dõi liên tục, mọi người cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi”. Viện trưởng thấy hai người có vẻ mệt mỏi, nể thân phận của Hoắc Thương Châu, ông chịu trách nhiệm chăm sóc hậu phẫu cho Trang Duy Y vô điều kiện.
“Không, tôi muốn ở lại với mẹ tôi” Cố Chiêu Ninh lắc đầu.
“Tiểu thư…”
“Cô ấy là vợ tôi” Hoắc Thương Châu bổ sung
“A, a Hoắc phu nhân” Viện trưởng ban đầu có phần sửng sốt, im bặt, sau đó vội vàng khách khí “Hoắc phu nhân, cô ở đây cũng không giải quyết được việc gì, hơn nữa bệnh nhân cần thêm thời gian để tỉnh lại, có tỉnh cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không thể nói chuyện nhiều, cô như vậy… tôi e là…” Viện trưởng toát mồ hôi lạnh, thì ra đây là mẹ vợ chủ tịch Hoắc, vậy thì bệnh viện của họ thật không dám chậm trễ.
“Đúng đó, đừng lộn xộn! Đi về với anh” Hoắc Thương Châu hiểu ý viện trưởng, đến bên cạnh kéo Cố Chiêu Ninh còn y tá đẩy mẹ vợ anh đi.
“Phải đấy, Hoắc phu nhân, cô yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc chu đáo, ngày mai cô tới, đảm bảo bà sẽ khỏe mạnh như rồng hổ” viện trưởng vội vàng bổ sung lời nói của Hoắc Thương Châu.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, nghe lời anh” Hoắc Thương Châu cau mày, lạnh lùng nói rồi ôm Cố Chiêu Ninh vào lòng vuốt vuốt tóc cô.
“Mau đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, cử người theo dõi 24 giờ”. Viện trưởng ra lệnh cho mấy y tá, các cô gật đầu đẩy Trang Duy Y đi. Mọi người đều ý thức được bệnh nhân này quan trọng thế nào, không ai dám chậm trễ.
“Viện trưởng, làm phiền ngài, vậy chúng tôi đi trước”. Hoắc Thương Châu ôm Cố Chiêu Ninh còn đang ngẩn người, gật đầu với viện trưởng.
Đây là kiểu đãi ngộ gì vậy, Chủ tịch Hoắc Thị ở tít trên cao tại sao lại cung kính với mình như vậy, ông vừa mừng vừa lo giật giật khóe miệng, chết lặng gượng cười, không biết là mơ hay là thực “Không khách khí không khách khí” Viện trưởng liên tiếp cung kính.
Hoắc Thương Châu ôm Cố Chiêu Ninh đi, cả đường đi, người trong ngực không có bất kỳ phản kháng nào, cũng không nói chuyện., chỉ ủ rũ cúi đầu. Hoắc Thương Châu biết cô đang lo lắng, nhưng cô cũng cần phải nghỉ ngơi, về sau còn phải chăm sóc lâu dài, nếu cô cứ như vậy, anh e rằng cô sẽ không chịu nổi,
“Sao vậy, nói gì đi, chẳng giống em gì cả” Hoắc Thương Châu vừa lái xe vừa len lén liếc cô gái bên cạnh im lặng khiến anh phát điên, nếu tiếp tục như vậy, anh cảm thấy mình sẽ ngã trước cả người kia.
“Em kể chuyện cười cho anh nghe nhé” Cố Chiêu Ninh đột nhiên ngẩng đầu, sau đó làm mặt cười với Hoắc Thương Châu.
Cô làm Hoắc Thương Châu sợ hết hồn, có cần thiết phải như vậy không, lúc thì không nói lời nào, lúc lại khiến người ta không chịu nổi, tốc độ biến hóa này quả nhanh quá. Hoắc Thương Châu càng nhìn càng thấy bất thường, cảm giác như cô đang cố ngụy trang mình, anh nắm lấy bàn tay cô đặt đang để trên đùi, mắt vẫn nhìn đường, nói sâu xa “Không cần, anh chỉ muốn thấy con người thật của em, không cần ngụy trang, cũng không cần giấu nỗi lòng mình, anh thích một Cố Chiêu Ninh vui vẻ thì cười to mà buồn thì la khóc”.
Những lời này của Hoắc Thương Châu khiến cô cảm động, cũng không kìm nén được ức chế trong lòng liền khóc thổn thức “Anh biết không, từ lúc bé em đã mất ba, chỉ có mẹ để nương tựa, em thực sự sợ sẽ mất bà … Em biết là cuộc phẫu thuật này không nói lên điều gì, sau đó mới là đáng sợ. Em sợ lo lắng của mình sẽ biến thành sự thật, em phải làm sao… huhuhu”Cố Chiêu Ninh vừa khóc vừa nói.
Hoắc Thương Châu đột nhiên cảm thấy bí từ, anh không biết phải an ủi cô thế nào, nên kéo cô vào ngực mình để cô khóc cho thỏa, khóc được… là tốt rồi.