Đây là một sự chờ đợi quá dài, mới được 12 giờ mà Cố Chiêu Ninh cảm giác
như một thế kỷ, bây giờ đã là 12 giờ đêm, cả đêm qua không ngủ, lúc này
cô cảm giác không chống đỡ nổi, ngồi trên ghế ngáp không ngừng.
Hoắc Thương Châu thấy bộ dạng của Cố Chiêu Ninh không ngừng nhíu mày, cô
nhóc này cả ngày không ăn gì, làm hại anh cũng chưa có gì vào bụng. Hoắc Thương Châu thấy đôi mắt nặng trĩu của Cố Chiêu Ninh đã nhắm lại, đầu
gật gù, anh ngồi gần lại, cởi áo khoác đắp lên cho cô, còn đặt đầu cô
lên vai mình, xem ra tối qua chắc là không ngủ được, anh ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, vén vài sợi tóc xõa xuống mặt cô.
Cố Chiêu Ninh cảm giác có một cái gối thật thoải mái, khẽ cựa mình, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Hoắc Thương Châu rút tay ra, ôm cô vào trong lồng ngực, thấy bộ dạng say ngủ của cô anh cười thầm. Chỉnh lại áo khoác đắp trên người cô, sau đó tưạ
đầu vào tường nhắm mắt, khoé miệng vẫn mang theo một nụ cười thản nhiên…
Ánh mặt trời xiên qua cửa sổ rọi vào, Cố Chiêu Ninh dụi dụi mắt, nhìn áo
khoác trên người mình, nghe nhịp tim đều đều của anh, cô mỉm cười, từ
trong ngực anh chậm chạp đứng dậy, cô quay đầu nhìn Hoắc Thương Châu
đang ngủ say, cả đêm anh ngồi nguyên như thế sao? Mặc mỗi một chiếc áo
sơ mi mỏng manh anh không sợ lạnh ư? Nghĩ đến đây, Cố Chiêu Ninh vừa
giận vừa bực, không biết tự lo cho bản thân gì cả, cô lấy áo khoác của
anh đắp lên người anh.
“Anh cứ nghĩ em sẽ hôn anh một cái” Hoắc
Thương Châu mắt nhắm chu miệng ra, lúc cô đứng dậy anh cũng đã tỉnh,
chẳng qua anh giả bộ ngủ, không nghĩ cô lại nhìn mình chằm chằm như vậy
cho nên tự dưng muốn trêu đùa cô.
Cố Chiêu Ninh vừa đắp áo khoác
liền bị anh làm cho hết hồn. “Muốn chết à? Dậy rồi còn giả bộ” Cố Chiêu
Ninh vỗ mạnh 1 cái vào ngực Hoắc Thương Châu, sau đó ngồi thẳng lên thở
phì phì, xoay mặt không thèm để ý tới anh.
“Thế nào… thẹn quá hóa giận rồi sao.” Hoắc Thương Châu mỉm cười, mặc áo khoác vào, vừa chỉnh trang vừa nói.
Cố Chiêu Ninh không nói gì, liếc Hoắc Thương Châu một cái “Mấy giờ rồi
nhỉ, sao vẫn chưa xong”, cô nhìn về hướng phòng phẫu thuật vẫn đang sáng đèn.
Hoắc Thương Châu nhìn đồng hồ đeo tay “7 rưỡi, chắc phải hai tiếng nữa mới xong”.
“Haizz” Chiêu Ninh không nhìn anh, chờ đợi thật dài đằng đẵng, không biết mẹ ra sao.
“Đi ăn một chút gì đi”
“Không đói bụng” Cố Chiêu Ninh nhỏ giọng, lắc đầu một cái
Hoắc Thương Châu đứng lên liền kéo Cố Chiêu Ninh ra ngoài, thật không muốn
sống nữa sao, người đã gầy rồi, còn định nhịn đói để thành cái gì? Nhẹ
nhàng không ưa đành phải mạnh bạo.
“Ái ái… anh làm gì thế? Em nói không đói rồi, em muốn chờ mẹ ra ngoài” Cố Chiêu Ninh giùng giằng.
“Nhưng anh đói” Hoắc Thương Châu không buông tay, mạnh mẽ kéo Cố Chiêu Ninh
vào thang máy, đến cantin của bệnh viện, ráng chịu đựng một chút, nếu đi ra ngoài, Cố Chiêu Ninh thể nào cũng không ăn lấy một miếng.
Cố
Chiêu Ninh đang giãy giụa bỗng nhiên im lặng, anh ấy kêu đói, đúng thật, cả ngày hôm qua cùng với mình không ăn gì, đói là đúng rồi. Dù sao cũng còn 2 tiếng nữa, nghe theo anh vậy.
Chẳng mấy chốc đến cantin,
rất nhiều ánh mắt nhìn Hoắc Thương Châu, mấy cô y tá trẻ thây anh từ cửa vào đã quăng ra ánh mắt ái mộ, lại còn đỏ mặt. Cố Chiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, toàn là những kẻ háo sắc.
Hoắc Thương Châu tìm một bàn
hai chỗ ngồi, xem như những người khác không tồn tại, để Cố Chiêu Ninh
ngồi xuống nói “Anh đi mua cơm” rồi sải bước về phía bán đồ ăn.