Chiêu Ninh đang tươi cười đột nhiên xịu mặt, dường như không muốn thấy mặt người đang vào liền úp mặt xuống bàn.
Bà nội Hoắc nhìn bộ dạng khó giải thích của Chiêu Ninh rồi nhìn sang thằng cháu nội đến đêm tân hôn cũng không thèm ở nhà bỗng nhiên cụt hứng
buông chén đũa khoanh tay trước ngực, hai con mắt vui vẻ vừa rồi chuyển
thành nghiêm trang.
Vú Vương nhìn tiểu thiếu gia đi tới cũng
không dám nói nhiều, chỉ chào hỏi Hoắc Thương Châu một tiếng “Thiếu gia, cậu về rồi”, nói xong bà vội bưng bát đũa vào nhà bếp.
Hoắc
Thương Châu liếc mắt nhìn Chiêu Ninh nằm trên bàn quay đầu đi chỗ khác,
không thèm để ý. Ngược lại đi đến bên cạnh bà nội Hoắc: “Bà nội, bà ăn
sáng xong chưa?” Hoắc Thương Châu ôm lấy bà nội Hoắc, anh biết bà nội
đang tức giận, bác sĩ nói nhất định không được để bà kích động.
“Ăn rồi” Bà nội Hoắc không nhìn thằng cháu, tức giận nói
Hoắc Thương Châu hắng giọng một cái, thấy Chiêu Ninh còn nằm đây chưa chịu
đi, định ngủ hay sao? Anh định nhắc nhở Chiêu Ninh biết ý một chút,
nhưng Chiêu Ninh vẫn cứ kiên trì.
“Con tối hôm qua đi đâu?” Bà
nội Hoắc mở miệng hỏi, nói gì thì nói đêm tân hôn cũng không thể đi ra
ngoài, ngộ nhỡ gặp mấy tay săn ảnh có phải hôm nay đầy mặt báo ra không.
“Trong bang có chút việc, cho nên…” Hoắc Thương Châu ấp a ấp úng.
Bà nội Hoắc bị chọc cười, thằng cháu bà bình thường máu lạnh vô tình,
nhưng thật ra chỉ bà mới biết thực ra nó như đứa trẻ to xác, nội tâm
luôn thiếu cảm giác an toàn. Vừa nghe câu nói này của Hoắc Thương Châu,
bà nội Hoắc biết ngay là đang nói láo. Trên thương trường, cậu đấu đá
không gì không làm được, nhưng trước mặt bà nội, chỉ cần nói dối là ấp a ấp úng.
“Bà nội, con lên tầng nghỉ chút!” Chiêu Ninh thật sự
không ở thêm được nữa, cô cảm thấy nếu tiếp tục cái tư thế này, cái cổ
sẽ gãy mất. Bất đắc dĩ, cô vội vã đứng lên, chào bà nội Hoắc rồi chạy
như bay lên tầng. Nhanh như chim yến vèo một cái chạy hết mười mấy bậc
thang. Lôi Ảnh đang nói chuyện với thuộc hạ trong phòng khách, thấy bóng dáng nhanh nhẹn kia không khỏi cười thầm.
Lúc này, Hoắc Thương
Châu có cảm giác mình bị bỏ qua, anh là ôn dịch chắc? Có cần thiết phải
nhanh chóng né chánh như thế? Thậm chí không thèm nhìn một cái, cái cô
dâu can đảm trong hôn lễ hôm qua đi đâu mất rồi?
“Bà nội, con về thăm bà một chút, giờ con phải ra sân bay đi Hàn Quốc, bà nội Hoắc nhớ ăn uống đúng giờ, 1 tuần sau cháu về”
Bà nội Hoắc biết Hoắc Thương Châu rất bận, lần này bà không đùa bỡn với
tính khí của thằng cháu nội, định nói nhưng lại thôi, nhìn Hoắc Thương
Châu, phút cuối mới mở miệng “Được, 1 tuần sau trở lại, lập tức về nhà
cho bà nội Hoắc”
Hoắc Thương Châu thấy bà nội Hoắc nội cười, anh
cũng cười, chỉ có trước mặt bà nội, anh mới biết cười, không đúng, còn
có một cô gái nữa… Một người anh hết lòng bảo vệ… chỉ tiếc…
“Chủ tịch!”
Lôi Ảnh cắt đứt suy nghĩ của Hoắc Thương Châu, anh thơm 1 cái lên má bà nội Hoắc nội rồi rời phòng khách.
“Đi thôi”
Anh nói với Lôi Ảnh rồi bước ra khỏi nhà, anh và Lôi Ảnh rất ăn ý, đến mức
chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biết đối phương muốn gì. Đây là nguyên nhân
Lão gia cho Lôi Ảnh tới Hoắc gia cùng thiếu gia huấn luyện, chính là để
sau này anh có thể trợ lực cho thiếu gia.