Cúp điện thoại, Bạch Hiên Dật nhìn màn hình cười một lúc lâu.
“Xem ra, mùa xuân của cậu đến rồi” Hoắc Thương Châu thấy bộ dạng Bạch Hiên
Dật như vậy liền xoa đôi môi, nhìn anh cười một vẻ đang xem kịch vui.
“Làm trò! Haizz! Mình không biết lúc nào thì mới lấy được vợ đây” Bạch Hiên Dật phất tay, tựa vào ghế salon.
“Lần này về bao lâu?” Hoắc Thương Châu vừa nhìn Lôi Ảnh ý bảo anh ngồi xuống, vừa nói với Bạch Hiên Dật.
“Không có kế hoạch… Lần này về muốn nghỉ ngơi mấy ngày, mệt quá” Bạch Hiên Dật nhắm mắt lại.
Thương Châu không nói gì, cười cười…
Khoảng nửa tiếng trôi qua
Cố Chiêu Ninh đến cửa Ngọc Sáng, cô bấm điện thoại “Xin chào, tôi đang
đứng trước cửa Ngọc Sáng, phiền anh ra ngoài lấy áo giúp tôi”
Bạch Hiên Dật cúp điện thoại nhìn Hoắc Thương Châu bất đắc dĩ lắc đầu “Mình đi xuống một tí, có thể cô ấy sợ mình là người xấu”
“Cậu vốn không phải là người tốt” Hoắc Thương Châu lạnh lùng cười giỡn Bạch Hiên Dật
“Cậu… bạn tồi” Bạch Hiên Dật liếc Hoắc Thương Châu một cái, đấm nhẹ vào ngực
anh. Sau đó đứng lên, đút tay vào túi quần đi ra ngoài.
Cố Chiêu Ninh đứng ở cửa ra vào, cầm túi xách trước mặt, cúi đầu đi đi lại lại.
“Cố tiểu thư” Bạch Hiên Dật nhìn thấy Cố Chiêu Ninh mặc một chiếc áo da ngắn, quần jean ôm sát liền chạy tới.
“Bạch tiên sinh, ngại quá, bắt anh xuống đây” Cố Chiêu Ninh đưa túi cho Bạch
Hiên Dật, sau đó liên tiếp nói xin lỗi, đáng lẽ cô phải tự mình đưa vào, nhưng vì vết xe đổ trước đây, cô vẫn kỵ với những nơi như quán bar.
“Làm gì khách khí thế, đừng gọi tôi là Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, gọi
là Hiên Dật được rồi”, Bạch Hiên Dật nghe không quen, cười nhìn Cố Chiêu Ninh, gò má trắng nõn đầy vẻ áy náy, đứng ngoài này đã lâu, bây giờ là mùa xuân, buổi tối vẫn rất lạnh, nhìn đôi môi cô tái đi, Bạch Hiên Dật
không khỏi nhíu mày.
“Thế thật không phải, Bạch tiên sinh, tôi đi trước” Cố Chiêu Ninh bình thường cũng thoải mái với bạn bè không kiêng nể, nhưng trước mặt người lạ cô không muốn biểu hiện ra sự ngốc nghếch
của mình cho nên nhìn tổng thể cũng là người khéo léo.
“Đợi
chut!” Bạch Hiên Dật nhìn có chút mất hồn, anh vội vàng búng tay với đệ
tử ở bãi đỗ xe sau lưng, ý bảo đưa xe của anh tới, không bao lâu sau xe
đã dừng trước mặt hai người. ‘Tôi đưa cô về” Bạch Hiên Dật mở cửa x echo Cố Chiêu Ninh.
Cố Chiêu Ninh nhìn Bạch Hiên Dật do dự, vội vàng khoát tay “Không cần, tôi tự về được”.
“Sao? Cô sợ tôi không phải là người tốt à? Trông tôi rất xấu ư?” Bạch Hiên
Dật thất vọng cười nhẹ nhìn Cố Chiêu Ninh, anh không muốn Cố Chiêu Ninh
giữ khoảng cách với mình như vậy, thật là đả kích, khiến anh có cảm giác thất bại mà trước giờ chưa từng có.
“Không phải, không phải, tôi không có ý đó, tôi còn có việc, xin phép đi trước” Cố Chiêu Ninh biết
“càng tô càng đen”, vì vậy vừa thấy xe taxi, cô vội vàng lên xe, mở cửa
sổ phất tay về phía Bạch Hiên Dật ý chào.
Bạch Hiên Dật đứng bên
xe nhìn chiếc taxi xa dần, cười cười… Có ý tứ, thật là một cô gái khác
biệt. Bạch Hiên Dật đóng cửa xe, chuẩn bị quay lại Ngọc Sáng, liền bị
một người vỗ vai.
“Dọa chết người a!” Bạch Hiên Dật giật mình,
xoay người nhìn thấy Hoắc Thương Châu cùng Lôi Ảnh đứng đằng sau, lúc
này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vì cậu nhìn mê mẩn quá” Hoắc Thương Châu lạnh lùng nói, sau đó khóe miệng nhếch lên “Cô gái khác người đấy à?”
Hoắc Thương Châu lắc đầu một cái, im lặng, thấy xe tới, Lôi Ảnh mở cửa xe,
anh ngồi vào quay cửa kính xuống nói với Bạch Hiên Dật “Hiên Dật, mình
có chuyện phải xử lý, đi trước nhé, nhớ gọi điện”
“Được rồi, mọi
người bận đi đi, mình rảnh rỗi không quấy rầy” Bạch Hiên Dật nhún vai
một cái, làm dấu OK, ngồi vào xe, chiếc xe màu trắng nhanh chóng biến
mất khỏi cửa Ngọc Sáng.
“Chân mệnh nữ thần của ta! Thương Châu,
mình xong rồi, hình như mình yêu cô ấy rồi” Bạch Hiên Dật liếc nhìn phía chiếc xe vừa biến mất, che mắt mím môi nói.
Hoắc Thương Châu quay cửa kính xe “Trở về nhà”…