“Ừm…” Lúc mọi trói buộc trên cơ thể bị tuột đi, Cố Chiêu Ninh cảm thấy lành
lạnh, một cảm giác thoải mái, chưa hết cô chau mày lại thở dốc vì kinh
ngạc, sau đó khẽ nói một tiếng.
Cố Chiêu Ninh khẽ cắn môi, đây là hành động khiêu chiến đàn ông mạnh mẽ nhất, cô căn bản không biết chính mình chọc giận anh.
Hoắc Thương Châu vốn muốn từ từ đi, nhưng lại bị Cố Chiêu Ninh ngu ngốc châm lửa như vậy khiến anh như bị hạ độc hoàn toàn vô phương cứu chữa, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng hơi ngẩn ra, tiếp theo hung hăng phủ lên miệng
Cố Chiêu Ninh, Cố Chiêu Ninh cực kỳ trúc trắc, điều này làm cho Hoắc
Thương Châu cảm thấy cô còn là một trinh nữ.
Hoắc Thương Châu tay
không ngừng hoạt động trên thân thể Cố Chiêu Ninh, hai người dán chặt
lấy nhau, cho đến khi anh cảm thấy cô đã hoàn toàn được chuẩn bị kỹ mới
dùng một sức.
“Á…” Cố Chiêu Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, một tiếng
hét chói tai, một cơn đau chạy thẳng vào đáy lòng, cô biết đã hoàn toàn
mất đi chính mình, nước mắt mang theo chút không cam tâm, nước mắt trong chốc lát rơi xuống.
Trong nháy mắt, Hoắc Thương Châu cảm thấy mình
đâm rách thứ gì, đột nhiên ngừng, nhìn bộ dạng cô nước mắt nhạt nhòa,
Hoắc Thương Châu có chút hối hận, thì ra… cô thật sự cái gì cũng không
hiểu, cô vẫn là một cô gái trinh. Hoắc Thương Châu có chút hối hận vì
vừa rồi đã hoài nghi cô 19 tuổi chắc cũng từng qua lại với bạn trai,
nhưng sao cô lại trong sáng như vậ, Hoắc Thương Châu đưa tay lau nước
mắt cô.
“Đừng! Xin anh” một tia tự ái, kiêu ngạo cuối cùng, Cố Chiêu
Ninh quay mặt sang không để Hoắc Thương Châu đụng chạm, cô thật nhơ
nhuốc, trong tình huống này đã mất đi thứ mình trân quý nhất.
Hoắc
Thương Châu thấy Cố Chiêu Ninh tránh né có chút đau lòng cùng phiền
muộn, đau lòng vì nước mắt của cô, nhưng lại buồn vì cô đối với anh còn
mâu thuẫn. “Em hối hận?” Hoắc Thương Châu nhẫn nhịn, anh không muốn
khiến Cố Chiêu Ninh khổ thêm nữa, anh sẽ không tiếp tục, anh thà để mình chịu khổ còn hơn làm tổn thương cô.
Hoắc Thương Châu không biết mình trở nên thương hoa tiếc ngọc như thế từ khi nào, trước kia anh căn bản
sẽ không băn khoăn những thứ này, cũng không vì bất kỳ một người phụ nữ
nào cảm thấy đau lòng, trừ một người… mà Cố Chiêu Ninh là thứ hai..
Cố Chiêu Ninh không lắc đầu cũng không gật đầu, không nói lời nào cũng
không phủ nhận, điều này nói lên cái gì? Là hối hận thật sao? Hoắc
Thương Châu chuẩn bị rời khỏi thân thể cô, anh không đến mức đi cưỡng
bức một cô gái nông nổi.
Đang lúc anh chuẩn bị rời khỏi cô, đột
nhiên, đôi bàn tay run rẩy chộp lấy hai cánh tay anh. “Không…”. Anh sắp
rời ra khiến Cố Chiêu Ninh bất an, cô không cố giữ được mặt mũi của mình rồi, cô chỉ biết nếu tiếp tục như thế cô thật chết mất.
Hoắc Thương
Châu khẽ mỉm cười, anh lại lần nữa cúi đầu, thì thầm vào tai Cố Chiêu
Ninh “Còn đau không? Có thể bắt đầu chưa?” thật dịu dàng, dịu dàng đến
chính bản thân anh cũng không tin được.
Cố Chiêu Ninh cắn cắn đôi
môi, vẫn đau một chút, nhưng cảm giác thoải mái nhiều hơn, tuy Hoắc
Thương Châu không động đậy, nhưng lúc anh vừa muốn rời cô trong nháy mắt cô cảm thấy không thể ngừng được, Cố Chiêu Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy, Hoắc Thương Châu cũng không gấp gáp, anh bắt đầu từ từ từ từ, cho
đến khi vẻ mặt khổ sở của Cố Chiêu Ninh hoàn toàn biến mất, Hoắc Thương
Châu bắt đầu một vòng tấn công mới…
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trêu ngươi, vô số sao đêm nay đặc biệt lấp lánh…