Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 1 - Chương 17: Thắng Thiên – rơi vào miệng sói




Lôi Ảnh cực nhanh phi trên đường lớn, vẻ lạnh lùng trên mặt bị lo lắng, nóng nảy che mất, trên đường đi anh không ngừng bấm còi, đột nhiên, điện thoại của anh vang lên…

“Uy”

“Lôi Ảnh, sao còn chưa tới”

Là Hoắc Thương Châu, Lôi Ảnh vừa nghe thấy giọng Hoắc Thương Châu mới nhớ ra thiếu gia sai anh về lấy hồ sơ, buổi tối công ty tăng ca cần họp, lần này nguy rồi…

… “Chủ tịch…”

Hoắc Thương Châu chờ trong phòng họp có chút nóng nảy, anh chau mày nói điện thoại, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, thấy Lôi Ảnh ấp a ấp úng như thế, Hoắc Thương Châu không khỏi bực mình “Nhanh lên”

“Chủ tịch! Thiếu phu nhân có thể đang gặp phiền toái” anh biết Hoắc Thương Châu muốn cúp điện thoại, trong tình thế cấp bách vội nói ra, bất kể thiếu gia có quan tâm hay không anh cũng phải nói.

Đang định cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu đột nhiên nghe những lời này, anh vội vã đứng lên nói vào điện thoại “Cô ấy ở đâu!”…

Thắng Thiên

Hứa Cần Dương đỡ Cố Chiêu Ninh đang ngồi chồm hổm run run trên mặt đất dậy, ôm vào ngực mình, quay về phía A Đông nháy mắt, A Đông lập tức xoay người đi vào bên trong.

Cố Chiêu Ninh thật sự là không nhịn được nữa, cô giống như vớ được phao cứu mạng liền ra sức liếm ngực Hứa Cần Dương, cô cảm thấy mình như bị bắt lửa, không thể thở nổi.

“Đừng vội, Cố tiểu thư” Hứa Cần Dương nâng cằm Cố Chiêu Ninh, cười tà mị, hắn quan sát cô gái đang bị thuốc phát tác lại có thể quyến rũ đến vậy, ánh mắt mê ly có ý cầu khẩn, đôi môi lúc này bị cô cắn đã hồng đỏ, ghim kẹp tóc bị cô giật tung hết xuống, mái tóc dài đen mượt bung ra sau gáy, khiến cho vẻ nữ tính của cô tăng lên không ít. Quả nhiên là báu vật trời sinh.

Hứa Cần Dương ôm Cố Chiêu Ninh, hắn hiện tại không gấp gáp, hắn muốn cho Cố Chiêu Ninh cả đời không thể quên.

A Đông từ phòng trong đi ra, nhìn Hứa Cần Dương gật đầu một cái, hắn một tay ôm lấy Cố Chiêu Ninh, đi về phía trong phòng.

Lúc này, vì quá khó chịu Mạc Nhan muốn ói, nôn cũng không được, cô mở hé mắt, thấy một người đàn ông cao lớn ôm Cố Chiêu Ninh đi, cô lấy hết sức đứng dậy khỏi ghế salon, nhưng hai chân mềm vô lực, cô vô ý ngã quỳ gối trên sàn…

Hai người đàn ông từ hai điểm khác nhau lên đường, nhưng thái độ giống nhau, hai người bọn họ đều lo lắng cho một cô gái.

Xe rất nhanh dừng ở cửa Thắng Thiên, lúc này Lôi Ảnh vẫn chưa thấy Hoắc Thương Châu nên anh xông vào Thắng Thiên trước.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ, hơn nữa lại quá nhiều người, Lôi Ảnh căn bản không thể tìm được Cố Chiêu Ninh, anh tìm rất cẩn thận, tất cả những người có mái tóc kiểu nữ sinh anh đều nhìn đến, xuyên qua sản nhảy vẫn không tìm thấy. Lúc này Lôi Ảnh có chút nóng nảy, anh bấm số điện thoại của Cố Chiêu Ninh, nhưng không có ai bắt máy…

Anh lo lắng nhìn toàn bộ quán bar, đang nhìn đến lan can tầng 2, anh thấy Mạc Nhan đang nằm đó bộ dạng như muốn ói, Lôi Ảnh vội vàng chạy lên …

“Mạc tiểu thư! Mạc tiểu thư! Thiếu phu nhân nhà tôi đâu?” Lôi Ảnh ngồi xổm xuống, đỡ bả vai Mạc Nhan.

“Tiểu thư? Thiếu phu nhân? Anh là ai a?” Mạc Nhan nhìn người đàn ông trước mắt mơ hồ không nhận ra, cô cười khanh khách.

“Tôi là Lôi Ảnh! Cố Chiêu Ninh đâu?” Lôi Ảnh bất lực, nói chuyện với một kẻ say thật phí sức, nhưng chỉ có Mạc Nhan ở đây, Cố Chiêu Ninh đi đâu rồi? Một linh cảm xấu! Nếu Cố Chiêu Ninh không gặp chuyện, Mạc Nhan sao lại ở đây, Cố Chiêu Ninh chắc chắn là không ném một mình cô ở nơi này.