Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 238




Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 238 - Chương 238
https: //gacsach.com

Độc Thân Cẩu kiêu ngạo, nó cũng chẳng phải mấy con chó bình thường, làm gì có chuyện chỉ dùng một cục xương là mua chuộc được?

Cho nên, Độc Thân Cẩu trừng mắt liếc Hoắc Tiểu Bao, đưa ra điều kiện, "Tiểu Bao, ta muốn ba cục xương." 1

Hoắc Tiểu Bao: "... Được thôi."

...

Độc Thân Cẩu gặm xong ba cục xương Hoắc Tiểu Bao cho, lúc này mới bắt đầu giải thích với Hoắc Tiểu Bao: "Tiểu Bao, hai con mèo kia, con màu đen là Hoan Bảo, con màu trắng là Hỉ Bảo, chúng nó đều là sủng vật ở Tiên giới, ngày trước hai con mèo đó được Thái Tử, chính là Lang Bạch mua. Sau đó Lang Bạch đem con mèo trắng đưa cho Hồ Quả Nhi tiên tử."

"Phương thức tán gái như thế à." Hoắc Tiểu Bao nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: "Vậy mày với chúng nó có thù gì?"

"Mèo với chó vốn dĩ chính là thiên địch được không?" Độc Thân Cẩu kích động nói, "Hơn nữa sau đó Lang Bạch vì Hồ Quả Nhi rơi vào Ma giới, vi phạm Thiên quý, Ngọc Đế giận dữ, sau đó Ngọc Đế đem Hồ Quả Nhi giáng xuống trần, kỳ thật là muốn dựa vào việc chuyển kiếp để diệt trừ Hồ Quả Nhi, nàng là nghiệp chướng, vô pháp giữ lại trên thế gian này, nếu như một ngày còn không diệt trừ nàng, Lang Bạch sẽ càng huỷ hoại Thiên Đình trầm trọng thêm, ta cùng chủ nhân nhà ta, đều là phụng mệnh diệt trừ Hồ Quả Nhi, chính là hai con mèo này vẫn luôn đi theo ngăn cản, bảo hộ Hồ Quả Nhi."

"Ah..." Hoắc Tiểu Bao cúi mặt xuống, nhìn Độc Thân Cẩu bị nhốt trong chuồng, phát ngốc, Tiểu Bao vẻ mặt rất khó chịu, nó khịt mũi một, hỏi Độc Thân Cẩu, "Vậy, mẹ ta là Hồ Quả Nhi, cha ta là Lang Bạch sao?"

Độc Thân Cẩu do dự một chút, sau đó nhìn Hoắc Tiểu Bao, cuối cùng lắc đầu không thừa nhận, "Không phải. Vừa rồi tôi nói bậy, không phải ba mẹ cậu."

Ba mẹ Hoắc Tiểu Bao có phải Hồ Quả Nhi và Lang Bạch hay không còn phải chờ xác định, bất quá theo như trước mắt mà nói, nếu như Hoắc Tiểu Bao biết Độc Thân Cẩu nó là tới phá hoại chuyện tình cảm của ba mẹ mình, Tiểu Bao chắc chắn sẽ không để nó ở lại đây nữa.

Độc Thân Cẩu phải ở lại đây, cho nên không thể nói cho Hoắc Tiểu Bao biết nhiều như thế.

Hoắc Tiểu Bao thở dài nhẹ nhõm một hơi, "May mắn là không phải, bằng không vừa rồi tao chỉ muốn băm mày ra hầm nhừ, ăn thịt chó."

"Độc thân cẩu": "..." Mẹ nó!

Hoắc Tiểu Bao ôn nhu sờ sờ đầu Độc Thân Cẩu, cười tủm tỉm thỏa mãn, "Gặp qua nhiều heo như vậy, vẫn là cậu đáng yêu nhất." 1

Độc Thân Cẩu: "..."

...

Hoắc Bắc Cảng lúc này đã tắm xong, đi từ trên lầu xuống, vừa đi xuống liền thấy Hoắc Tiểu Bao đang ngồi nói chuyện với... Độc Thân Cẩu?

Hắn đã tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mặc ở nhà màu xám, tóc còn có chút ướt, nước còn nhỏ giọt.

Hoắc Bắc Cảng đi tới trước mặt Hoắc Tiểu Bao, sờ sờ đầu Tiểu Bao, hỏi nó: "Tiểu Bao, con đang làm gì vậy?"

"Ah, con đang trò chuyện với Độc Thân Cẩu."

Hoắc Bắc Cảng: "..."

Hai mẹ con nhà này, làm sao mà lại cùng một phom vậy không biết.

Ngay lúc Hoắc Bắc Cảng muốn nâng bước, xoay người, con mèo đen Mộ Sơ Tình mới nhặt về lúc nãy lại chạy tới chân hắn.

Hoắc Bắc Cảng dừng lại, nhìn con mèo đen trên chân mình.

Tròng mắt con mèo đen đó, thật sự rất sáng, trong vắt, không có màu gì khác ngoài xanh lam. Rất ít những con mèo có tròng mắt màu xanh lam thế này.

Con mèo trắng có cặp mắt màu lục kia thì bình thường, chỉ con mèo đen này là khiến Hoắc Bắc Cảng có một cảm giác quen thuộc.

Con mèo đen kia thật cẩn thận duỗi móng vuốt về phía Hoắc Bắc Cảng, giống như là suy đoán phản ứng của hắn.