Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 209




Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 209 - Yah, Cái Kẻ Bị Tâm Thần Kia Là Chồng Cô Đấy!
https: //gacsach.com

Hoắc Bắc Cảng đi đến trước mặt cô gái ngồi sau lưng Mộ Sơ Tình, rồi mới lén ngồi xổm người xuống, hắn quá cao, không ngồi xổm xuống thì thân mình sẽ rất thu hút ánh mắt người khác.

Hoắc Bắc Cảng móc ra một xấp tiền lớn, rồi đưa ra điều kiện với cô gái kia.

Hoắc Bắc Cảng sợ giọng nói của hắn bị Mộ Sơ Tình ngồi phía trước chú ý tới, cho nên cố ý hạ giọng.

"Đem chỗ ngồi của cô nhường cho tôi, số tiền này là của cô."

Cô gái kia lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến như thế, hơn nữa nói chuyện quá mẹ nó mê người. Giọng nói quá từ tính, giọng trầm thấp như pháo nổ, quá say lòng người.

Cô gái kia si mê nói: "Không, tôi không cần tiền, anh đưa phương thức liên hệ cho tôi, tôi liền nhường chỗ cho anh, anh muốn lưu WeChat hay là QQ? Soái ca, anh lớn lên đẹp trai như vậy, có bạn gái chưa?"

Hoắc Bắc Cảng: "..."

Hoắc Bắc Cảng bỗng nhiên nhận lấy di động của cô gái kia, "Ngại quá, tôi không có mấy cái loại WeChat này. Tôi cho cô WeChat của bà xã tôi, cô thêm cô ấy vào đi."

Cô gái kia, "..." Đậu phộng, thật vất vả mới gặp được một soái ca, thế nhưng đã kết hôn.

Hoắc Bắc Cảng cuối cùng cũng thành công đổi vé với cô gái kia, dùng mấy ngàn đồng.

Hoắc Bắc Cảng ngồi xuống chỗ ngồi, bỗng nhiên vươn chân dài của mình ra, hướng về chỗ ngồi của Mạc Diệc Phong ở phía trước, liền như thế đặc biệt mạnh mẽ đạp một chân, đá Mạc Diệc Phong phải giật cả mình.

Mạc Diệc Phong nhăn mày lại, cảm giác tò mò nhìn về phía sau vừa thấy.

Sau lưng anh ta, người kia đang ngủ...

Mà người ngồi bên cạnh người kia thì dùng mũ che mặt, nhìn dáng vẻ giống như cũng đang ngủ.

Vậy vừa rồi, ai đá anh ta?

Hoắc Bắc Cảng ở ngay lúc Mạc Diệc Phong xoay người, lấy mũ trên mặt mình xuống, nhìn bọn họ.

Ngay lúc Mạc Diệc Phong không chú ý, hắn lại duỗi chân dài của mình ra, đạp chân một qua chỗ anh ta.

Mạc Diệc Phong: "..."

Mạc Diệc Phong xoay người, phát hiện người kia ngồi sau lưng vẫn đang ngủ...

Mộ Sơ Tình cũng phát hiện tình huống ở bên cạnh, quay đầu hỏi anh ta: "Xảy ra chuyện gì sao? Phát sinh chuyện gì vậy? Hình như tôi thấy có người đá ghế anh?"

"Không có việc gì." Mạc Diệc Phong lắc đầu, giải thích: "Hẳn là có người không cẩn thận."

Mộ Sơ Tình cảm thấy tò mò nhìn nhìn ra phía sau.

Trong nháy mắt, cô rất muốn cười.

Cô không có nhìn thấy Hoắc Bắc Cảng, hắn mang kính râm, bị Mộ Sơ Tình thấy được một bên.

Mộ Sơ Tình cười cười, cảm thấy đặc biệt quái lạ, quay qua tám Mạc Diệc Phong bên cạnh: "Vừa rồi hình như tôi thấy được một tên bị tâm thần, anh ta thế nhưng đeo kính râm đi xem phim. Thế nhưng có người ở trong rạp chiếu phim mang kính râm xem phim."

Hoắc Bắc Cảng: "..." Yah, cái kẻ bị tâm thần kia là chồng cô đấy!

"Phải không?" Mạc Diệc Phong quay đầu lại vừa thấy, Hoắc Bắc Cảng lại che mặt mình lại, anh ta không có nhìn thấy được.

Mạc Diệc Phong muốn thấy rõ ràng người đàn ông vừa đội mũ vừa đeo kính râm sau lưng, ngay lúc sắp có thể thấy được, Mộ Sơ Tình kêu anh ta, "Phim bắt đầu rồi."

Mạc Diệc Phong thu tâm tư của mình lại, xem phim.

Lúc Hoắc Bắc Cảng đang cân nhắc làm sao để phá đám, người đàn ông bên cạnh kia, đưa cho hắn một túi bắp rang.

"500 đồng."

Hoắc Bắc Cảng nhìn chằm chằm túi bắp rang, rồi lại nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông kia hắc hắc cười một chút, "Anh thích cái người cùng cô gái kia xem phim, cho nên anh tới đây phá đám, tôi hiểu được, đây không phải là giúp anh sao? Nữ sinh rất chú ý hình tượng, rơi lên trên người cô gái kia, bảo đảm cô ta sẽ rời đi."