Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 197




Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương 197 - Một Ngày Không Quyến Rũ Tôi, Cô Sẽ Chết À?
https: //gacsach.com

Mộ Sơ Tình đi một bước, xe của Hoắc Bắc Cảng liền ở phía sau, cũng một bước bám riết không tha.

Cuối cùng, Hoắc Bắc Cảng lại lái xe, bộ dáng lại muốn đâm vào cô, Mộ Sơ Tình tức giận xoay người, lúc xe Hoắc Bắc Cảng lại muốn trờ tới, cô đi đến trước đầu xe của hắn, xe dừng lại, Mộ Sơ Tình mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế phụ.

Lúc Hoắc Bắc Cảng muốn giúp Mộ Sơ Tình cài dây an toàn, Mộ Sơ Tình trợn mắt giận dữ nhìn hắn.

Giây tiếp theo, Mộ Sơ Tình ngồi ở chỗ của mình, rồi cô duỗi tay liền đi bóp cổ Hoắc Bắc Cảng, tức giận ngập trời, "Hoắc Bắc Cảng, mẹ nó tôi bóp chết anh."

Sức lực của Mộ Sơ Tình, hiện tại không phải thật sự tức giận, hiện tại không tính là lớn, hơn nữa cô cũng không dám dùng nhiều sức, cho nên đối với Hoắc Bắc Cảng mà nói, sức lực của cô rất nhỏ.

Bất quá Hoắc Bắc Cảng không có giẫy thoát, bởi vì trong nháy mắt, cặp mắt hắn mắt thấy được thứ không nên thấy.

Mộ Sơ Tình vốn dĩ đang ngồi tại vị trí, hơn nữa váy còn ngắn, khi cô tức giận động đậy thì nó liền trượt lên một tý, cho nên tầm mắt Hoắc Bắc Cảng nhìn qua, vừa vặn liền có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong váy Mộ Sơ Tình.

Màu đen, vẫn là ren đen gần như trong suốt.

Mộ Sơ Tình liền có cái khẩu vị này!

Hơn nữa góc độ này của hắn nhìn qua, cũng chỉ có thể nhìn được một nửa như ẩn như hiện, che đậy cái phong cảnh kia, như thế càng làm đàn ông ham muốn ngất ngây.

Nhìn không thấy rõ mới tra tấn người, miên man bất định.

Nơi đó...

Hắn nghĩ đến chính là một đêm kia của 5 năm trước, cô vẫn là thiếu nữ ngây ngô màu hồng nhạt...

Mẹ nó! Thật tra tấn người!

Hoắc Bắc Cảng cứ như vậy nhìn hai cái, người anh em dưới thân liền không biết phấn đấu ngẩng đầu ưỡn ngực.

Mộ Sơ Tình không có chú ý tới hành động của bản thân, càng không chú ý tới Hoắc Bắc Cảng hiện tại trên người chính là phản ứng không bình thường, cô hiện tại một mực chỉ nghĩ bóp chết hắn mà thôi.

Cô cuối cùng cũng phát tiết, tức giận cũng tiêu giảm được một chút, cô buông tay, sửa sang lại đầu tóc mình một chút, một lần nữa ngồi vào vị trí, thở phì phò.

Thanh âm Mộ Sơ Tình thở dốc rất nhỏ, cũng chính là loại âm thanh nhỏ thế này, ở trong tai Hoắc Bắc Cảng nghe được chính là âm thanh của một loại hình ảnh khác.

Rên rỉ liên hồi.

Hoắc Bắc Cảng thấy cô còn không có im miệng, trên người phản ứng lại càng ngày càng khủng bố, hắn duỗi tay đi tóm lấy mặt Mộ Sơ Tình, ép lấy hai má cô, làm miệng cô chu ra, hắn ác ý cảnh cáo: "Mộ Sơ Tình, cô nếu lại rên rỉ câu dẫn tôi, cô có tin tôi liền ở chỗ này làm cô? Miệng không ngậm vào được? Thở cái gì mà thở? Một ngày không quyến rũ tôi, cô sẽ chết à?"

Mộ Sơ Tình: "..."

Mộ Sơ Tình hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một, bất đắc dĩ không còn lời nào để nói.

Rồi thì cô liền phát hiện ra chỗ không thích hợp, nơi đó của Hoắc Bắc Cảng.

Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt điềm nhiên, túm lấy tay Mộ Sơ Tình duỗi về phía hắn.

"Phản ứng lại tới."

Hắn nói, gợi cảm như mất tiếng.

Không phải chỉ có phụ nữ quyến rũ đàn ông mới có thể làm đàn ông động tình.

Hiện tại thanh âm của Hoắc Bắc Cảng gợi cảm như thế, câu dẫn Mộ Sơ Tình, cô cảm thấy bản thân sắp nhịn không được muốn đem hắn đè ra ở trên xe.

Đàn ông mà nổi hứng lên, thật sự không có phụ nữ nào thoát được.

Mộ Sơ Tình ghét bỏ rụt tay mình về, không dám nhìn Hoắc Bắc Cảng, cô sợ mặt mình đỏ như đít khỉ lại bị Hoắc Bắc Cảng thấy được thì rất mất mặt.

Tầm mắt Hoắc Bắc Cảng nóng rực nhìn cô, Mộ Sơ Tình nhịn không được phun ra một câu: "Anh có phải bị bệnh hay không?"

Hoắc Bắc Cảng ngược lại có lý do, duỗi tay lên ngực Mộ Sơ Tình, bóp thật mạnh một.