“Chuyện này nên xử lý như thế nào?” Hạ Tùy Phong nhìn về phía Thượng Quan Ngưng cười nhạt hỏi.
“Giao hai người này cho con!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề!” Hạ Tùy Phong phất phất tay, “Chỉ là rốt cuộc cô nhóc nhà con đã làm gì mà gặp phải người của bộ an ninh quốc gia?”
Tiêu Hòa Nhã kích động không thôi, “Cái gì? Bộ an ninh quốc gia? Thật xem tôi là phần tử khủng bố hả? Trời đất chứng giám, tôi là một người dân lương thiện!”
“Không có liên quan đến em!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên cắt ngang lời kêu gào của cô.
Lại bị xem thường! Tiêu Hòa Nhã không nói gì, liếc mắt nhìn anh chằm chằm, thật là ai oán!
Thượng Quan Ngưng bị cô nhìn chòng chọc đến sợ hãi, cuối cùng cũng đầu hàng: “Được rồi được rồi, mặt mũi em lớn, được chưa?”
“Mặt anh mới lớn đấy!” Tiêu Hòa Nhã trực tiếp bác lại, “Người ta là khuôn mặt nhỏ nhắn tiêu chuẩn lớn cỡ bàn tay có được không?” Sợ anh không tin, Tiêu Hòa Nhã vươn một bàn tay xòe năm ngón ra úp lqd vào mặt mình, khó khăn lắm mới ôm hết khuôn mặt trắng nõn tươi cười, dĩ nhiên những khe hở giữa ngón tay lộ ra bên ngoài thì không tính rồi! “Thế nào thế nào? Là mặt nhỏ đúng không? Mặt anh mới lớn!”
Thượng Quan Ngưng bĩu môi không muốn so đo, nhỏ thì nhỏ. Khổng Tử nói rằng chỉ có kẻ tiểu nhân mới đi so đo với phụ nữ... Vẫn còn chưa có suy nghĩ xong, trên mặt anh đã bị một bàn tay mềm mại dán lên.
“Xem đi xem đi!” Tiêu Hòa Nhã rất đắc ý, “Tuy mặt của anh nhìn rất xinh đẹp, nhưng mà vẫn lớn hơn mặt của em một chút! Nhìn đi nhìn đi, ông chú* ông nói có đúng không?”
*Mình xin giải thích chỗ này một chút: Ở phần trên có giải thích vai vế của Hạ Tùy Phong là em trai của ông nội anh Ngưng, nên anh Ngưng phải gọi chú ấy là ông chú, nhưng em June đã bị nhầm lẫn một chút nên để là em trai của bố anh Ngưng, mình đã nhắn với em ấy rồi, nay mai em ấy sẽ sửa lại thôi, mọi người thông cảm nhé. Thân!
Hạ Tùy Phong gật gật đầu, bộ dáng cười tủm tỉm: “Đúng đúng đúng!”
Nhưng lời này không phải vô nghĩa sao! Thượng Quan Ngưng lấy tay cô ra, lòng bàn tay mềm mại khẽ chạm vào gương mặt anh, thật dễ dàng quấy nhiễu thần trí(tinh thần và trí tuệ) của anh.
Hạ Tùy Phong trực tiếp đưa bọn họ về Sướng Viên, còn về phần hai tên bắt cóc tất nhiên là phải đưa đến bệnh viện, vì không muốn để cho Tiểu Bảo lo lắng nên chuyện cô bị bắt cóc Thượng Quan Ngưng cũng không nói cho Tiểu Bảo biết. Chỉ là ở Sướng Viên, Đại Nhị đang đập loạn khắp nơi như ruồi bọ không đầu. Lo lắng khủng khiếp. Anh rõ ràng chỉ là đi đậu xe, trở về đã không thấy người đâu, anh đậu chiếc xe mới dùng bao nhiêu thời gian chứ, nếu không tìm được người anh phải mổ bụng để tạ tội rồi!
Phịch một tiếng, cửa lớn được mở ra, Đại Nhị vội vã vọt tới. Vừa nhìn thấy người đến là Tiêu Hòa Nhã thì cảm động đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nếu không có lão đại ở bên cạnh trừng mắt, anh nhất định sẽ xông lên ôm cô một cái!
Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy Đại Nhị, cõ lẽ anh cũng rất lo lắng, vội vàng đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm anh một chút, âm thanh mềm mại nói: “Nhị sư huynh, vất vả cho anh rồi! Em không sao cả!”
Đại Nhị cười gượng, nhìn lão đại nhà mình càng ngày càng đen mặt, vội vàng đẩy cô nhóc ra, “Cái đó, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Mau vào thôi, Tiểu Bảo còn chờ em nấu cơm cho cậu ấy ăn đấy!”
“Chờ em nấu cơm?” Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã khẽ biến, có chút không dám tin, Tiểu Bảo nhà cô khi nào lại muốn ăn cơm cô nấu vậy hả? Chính bản thân cô còn không muốn ăn, tên nhóc ấy làm sao có thể ăn?”
“Mẹ!” Tiêu Tiểu Bảo đi tới duỗi tay ra chờ cô ôm.
Tiêu Hòa Nhã xoay người ôm cậu vào trong ngực mình, “Sao vậy Tiểu Bảo?”
Tiêu Tiểu Bảo gắt gao ôm cổ cô, không phải là không nghe thấy mấy người Nhất, Nhị,Tam, Tứ nói chuyện, cậu chẳng qua chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi, bây giờ cậu bắt đầu hoài nghi đến cuối cùng là bản thân mình đã làm đúng hay sai. Ông ngoại đã từng nói, thân phận của lqd nhà họ Hạ rất đặc biệt, người ba trên danh nghĩa này của cậu cho cậu chơi những khẩu sung đó, theo như lời ông ấy đã nói, từ thấp nhất đến cao nhất thế giới đều có. Người như vậy, nếu có kẻ thù tất nhiên sẽ không tầm thường, vậy mà cậu lại đưa mẹ vào trong hoàn cảnh đó rốt cuộc là đúng hay sai?
“Tiểu Bảo, con làm sao vậy?” Tiêu Hòa Nhã có chút lo lắng, bình thường Tiểu Bảo sẽ không dính người như vậy, hôm nay làm sao vậy, “Tiểu Bảo, có phải khó chịu ở đâu không?”
“Không khó chịu gì cả!” Tiểu Bảo nằm úp mặt lên cổ của cô rầy rĩ nói: “Mẹ, con muốn ăn mì ăn liền!”
“Được được được!” Tiêu Hòa Nhã cưng chiều cười, sau đó rất tự nhiên chuyển Tiểu Bảo trong lòng cho Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhất thời không phản ứng kịp, ngu ngơ ngay tại chỗ.
Tiêu Hòa Nhã trừng anh, người này còn nói muốn bồi dưỡng tình cảm cha con, thậm chí ngay cả ôm con trai mình cũng không làm, có thấy bẽ mặt không hả?
“Mau tới đón lấy này!” Đại Nhị sau lưng đẩy anh một cái, lúc này Thượng Quan Ngưng mới hoàn hồn, vươn tay đón lấy Tiêu Tiểu Bảo vào trong ngực mình, đây là lần đầu tiên anh ôm con trai sau khi biết Tiểu Bảo là con trai mình, cảm giác khác xa so với trước kia. Đứa nhỏ này là của anh, cùng anh như chân với tay.
Tiểu Bảo liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh một chút, khóe miệng không tự giác rụt rụt, có cần phải xúc động thành cái dạng này không? Chỉ có điều nghĩ lại cũng đúng, cậu cũng không phải là ai muốn ôm cũng có thể ôm được đâu!
Tiêu Hòa Nhã bận rộn nấu mì ăn liền, lại nói cô sống lâu như vậy, cô chỉ học được tay nghề duy nhất đó chính là nấu mì ăn liền, những món khác cô cũng không phải là chưa từng học qua, anhba nhà cô tự mình dạy dỗ, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể vào miệng chỉ có thể vứt bỏ, con người chỉ cần có một sở trường là được, không cần phải am hiểu quá nhiều làm gì.
Nấu mì ăn liền vậy phải có mỳ ăn liền mới được nha! Tiêu Hòa Nhã bận rộn nửa ngày mới phát hiện trong tủ lạnh không có mì ăn liền, “Thượng Quan Ngưng, không có mì ăn liền!” Tiêu Hòa Nhã kêu vọng ra phòng khách.