Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 9: Cà phê pha không tệ




Tiêu Hòa Nhã trở lại phòng học, đã thấy bạn học nữ họ Thẩm kia đắc ý hả hê, trong lòng chợt cảm thấy chán ghét. Tâm bình khí hòa tâm bình khí hòa, trong lòng không ngừng tự mình thôi miên lấy mình, lúc này mắt mới nhìn thẳng thong thả đi tới chỗ ngồi của mình.

"Sao rồi, sao rồi? Thầy Hiệu trưởng mới nhậm chức không làm khó cậu chứ?"dđlqđ Ôn Tiểu Noãn cố ý từ một chỗ khác trong phòng học chạy tới, cực kỳ quan tâm hỏi cô.

"Đúng vậy, Hiệu trưởng có ức hiếp cậu không ? Cậu không cần sợ, nói cho chúng tớ biết, chúng tớ thay cậu đòi lại công đạo!" Cố Ngộ Bắc vẻ mặt cũng hào khí ngất trời nói.

Tiêu Hòa Nhã nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Ninh càng lộ ra nét kiêu ngạo không ai bì nổi, đột nhiên nở rộ nụ cười sáng lạn, tựa như hoa si nói: "Tiểu Noãn, Ngộ Bắc, các người không biết, Hiệu trưởng mới tới của chúng ta thật đẹp trai! Quả thật so với Mạc Tân nhà cậu còn mê người hơn!"

"Thôi đi, mới không thể nào!" Vừa nghe nói so với thần tượng của mình còn đẹp trai hơn,tt-lqđ, Ôn Tiểu Noãn lập tức mất hứng. Trong lòng cô, ai cũng không đẹp mắt bằng thần tượng nhà cô.

Cố Ngộ Bắc lại không cho là như vậy, Tiêu Hòa Nhã là ai? Đây chính là một hoa si lâu năm, tiêu chuẩn phán đoán người đẹp tuyệt đối không thấp. Nhìn dáng dấp Hiệu trưởng mới tới quả thật là đẹp trai.

"Đẹp được mấy phần?" Cố Ngộ Bắc rất là nghiêm túc hỏi.

Tiêu Hòa Nhã đưa ra hai cái tay, sau đó suy nghĩ một chút thu hồi ngón tay cái của bàn tay phải.

"Chín phần?" Cố Ngộ Bắc hỏi, không quá tin tưởng, ngay cả Mạc Tân ở trong mắt Tiêu Hòa Nhã cũng chỉ mới được bảy phẩy năm phần thôi đấy, dღđ。l。qღđ đến nay điểm này vẫn là nỗi đau trong lòng Tiểu Noãn, người thập toàn thập mỹ trong lòng cô ở trong mắt Tiêu Hòa Nhã mới được bảy phẩy năm phần."Hiệu trưởng kia đẹp trai thật sao?"

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, vốn là cô còn muốn cho đủ mười phần, đáng tiếc người nọ tính cách quá ác liệt, ảnh hưởng đến tổng thể.

"Đúng rồi, thầy ấy không xử phạt cậu sao?" Ôn Tiểu Noãn hỏi, gia thế Thẩm Mỹ Ninh ở Nam Cực học viên không phải chuyện bí mật, hôm nay cô ta bị ăn hai cái tát như thế không thể nào đơn giản coi như xong.

"Có chứ sao không!" Bộ dáng Tiêu Hòa Nhã tuyệt không giống như bị xử phạt vui vẻ nói: "Thầy ấy phạt tớ quét dọn phòng Hiệu trưởng một tháng! Hắc hắc he he. . . . . . Như vậy tớ có thể thưởng thức trai đẹp miễn phí rồi, a ha ha ha. . . . . ." Nụ cười đặc biệt gian trá, không giống mất hứng ngược lại như bị bánh thịt từ trên trời rơi xuống rơi xuống nện vào.

Nét mặt của Thẩm Mỹ Ninh cùng với Mạc Nhiên Phong đầy ấm ức, hai người họ hận không thể tiến lên xé khuôn mặt tươi cười của cô ra. Tiêu Hòa Nhã, tôi sẽ không bỏ qua, cô chờ coi đi! Hừ!

Tiêu Hòa Nhã tươi cười đầy mặt, tuyệt không để trong lòng, không buông tha tôi ư? Sau này nếu tôi không làm phiền đến cô thì cô mau cảm tạ trời đất đi!

Sáng sớm ngày thứ hai, vừa đi vào cổng trường học liền bị Tứ Đại Hộ Pháp dẫn tới phòng hiệu trưởng.

"Thật đúng lúc, các người cũng vừa đến cổng trường!" Trên đường, Tiêu Hòa Nhã mở miệng, tính toán điều chỉnh một chút tạm thời không khí có phần ngột ngạt, rõ ràng bốn người này cũng coi như được bảy phần đẹp trai đi, làm gì mà phô bày vẻ mặt xấu xí đến hết sức. Quá ảnh hưởng tâm tình!

"Không phải thật đúng lúc, là chúng tôi cố ý đứng tại cổng trường chờ cô đấy!" Đại Nhất vô cùng ai oán nói.

"Phải rồi! Vị bạn học này, làm phiền cô về sau đi học có thể đi sớm hơn một chút ,không cần đợi đến khi tiếng chuông báo vào lớp rồi mới tới cổng trường, được chứ?" Bạn học Đại Nhị mặc dù hơi trầm ỏn hơn so với bạn học Đại Nhất, dĩ nhiên cũng chỉ là hơi mà thôi, đứng lâu như vậy khó tránh khỏi có chút oán giận!

"Tôi cũng không phải rất quen với mấy người, dụng tâm lương khổ( cực khổ) chờ tôi ở đây làm gì?" Tiêu Hòa Nhã cực kỳ không hiểu, hôm qua là sinh nhật của cô, anh cả len lén mang cô ra ngoài đi làm chuyện xấu, trở lại bị anh hai và anh ba mắng cho một trận. Sau đó mới ngoan ngoãn đi ăn tiệc sinh nhật, mãi cho đến rất khuya mới đi ngủ.

Cô vừa nói như thế, Đại Tam và Đại Tứ tính tình vốn tu dưỡng cực tốt, thế nhưng hai người họ cũng nhịn không được tức muốn hộc máu, huống chi hai tên còn ngây ngô Đại Nhất, Đại Nhị kia.

"Cái gì? Chúng ta không phải rất quen sao?" Đại Nhất khiển trách.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, vẻ mặt coi như chuyện đương nhiên: "Phải rồi! Ngày hôm qua chúng ta mới gặp mặt hai lần mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng tính là rất quen sao?" Không phải đâu, trong nhận thức của cô, bình thường quen biết nhau ba năm tối thiểu cũng phải hai năm rưỡi mới được coi như người quen. Cô không phải dạng người nồng nhiệt. Người bình thường cô cũng không gần thích gần gũi quá. Dĩ nhiên người cô có cảm tình thì ngoại lệ.

Đại Nhất suy nghĩ một chút cũng là, chẳng qua. . . . . ."Này này này, không phải cô quên mình còn có nhiệm vụ gì à?"

"???" Nét mặt của Tiêu Hòa Nhã mờ mịt, nhiệm vụ? Mới vừa tựu trường có thể có nhiệm vụ gì!

"Hiệu trưởng!" Đại Tứ vòng hai cánh tay ôm ngực, vô cùng nhân từ nói đáp án cho người nào đó biết.

Hiệu trưởng? Tiêu Hòa Nhã nhìn hắn một cái, sau đó trong đầu mình xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp nhưng rất là âm hiểm, người đẹp quả là độc dược.

"Nhìn dáng dấp bạn đồng học chắc là nhớ tới mình còn có chuyện gì phải làm rồi hả ?" Bạn học Đại Tam vẻ mặt hài hước nhìn chằm chằm Tiêu Hòa Nhã nói.

Lệ rơi đầy mặt, Tiêu Hòa Nhã im lặng ngước nhìn trời xanh, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thay đổi phương hướng, đi qua ký túc xá, trên đường thật may là có Tứ Đại Hộ Pháp giúp một tay, vô cùng thuận lợi nhanh chóng đã tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Tiêu Hòa Nhã nhìn cũng không nhìn ngồi ở trước bàn làm việc của Thượng Quan Ngưng, cô nhìn quanh khắp căn phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ của anh ta, rất muốn nói sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng ngời có thể dùng làm gương soi, Hiệu Trưởng đại nhân này có lẽ là ăn no không có việc gì làm còn bắt cô tới đây quét dọn?

"Có phải em quên lời tôi nói rồi không?" Người bên kia vùi đầu vào đống tài liệu cũng không ngẩng lên hỏi.

Tiêu Hòa Nhã liếc một cái, tiếp theo sau đó động tác thần tốc cầm khăn lau bắt đầu công việc.

"Tiêu Hòa Nhã! Em không nghe thấy lời của tôi nói phải không?" Rốt cuộc Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Hòa Nhã, tay của cô đang múa lượn trong phòng làm việc của anh, mắt phượng tà mị liếc xéo qua.

"Không phải!" Tiêu Hòa Nhã không ngừng múa lượn đôi tay, gương mặt vô tội, "Em đang làm việc rất nghiêm túc!"

"Đi pha cà phê!" Hình như đã thành nghiện, thói quen mỗi buổi sáng hơi bị đảo lộn tâm tình liền thay đổi khó chịu.

Vốn không muốn làm nhưng Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy không khí như vậy tất nhiên ngoan ngoãn đi pha cà phê, người nào có thể chọc người nào không thể chọc, lúc nào thì nên chọc lúc nào thì không nên dây vào cô phân biệt rất rõ ràng, dù sao trên mình có ba người anh trai ức hiếp, đã sớm học xong mắt nhìn sáu phía tai nghe tám phương rồi.

Khi Tiêu Hòa Nhã bưng tách cà phê đi tới, phát hiện trong phòng làm việc có thêm ba người, cả phòng tràn ngập mùi thuốc súng, nét mặt Hiệu Trưởng đại nhân thì như gió nhẹ nước chảy, hai người khác thì lửa giận ngút trời, người còn lại thì Tiêu Hòa Nhã biết, là chủ nhiệm đấy! Ừ, hiện tại tình thế khó xử bộ dáng suy diễn kia vô cùng nhuần nhuyễn.

Tiêu Hòa Nhã mắt nhìn thẳng, vô cùng cung kính khom người dâng cà phê lên cho Hiệu Trưởng đại nhân! Đây chính là bài giảng của anh ba nhà mình, “bại hoại!”

“Hiệu trưởng Thượng Quan, thầy là người quen của Hạ tiên sinh, tôi không muốn làm khó thầy, chỉ cần thầy khai trừ học sinh đó đi thì giữa chúng ta không có vấn đề gì!" Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh chủ nhiệm tức giận đằng đằng nói.

"Mới đi học ngày thứ nhất đã động thủ đánh người, đây mà là học sinh sao? Tư chất như vậy sao có thể học ở trong Nam Cực học viện, tôi không chỉ là mẹ người bị hại Thẩm Mỹ Ninh, mà tôi còn đại diện cho hội phụ huynh trong trường mãnh liệt yêu cầu làm rõ người học sinh này!" Một phu nhân toàn thân danh quý cả vú lấp miệng em nói.

Thì ra là như vậy! Tiêu Hòa Nhã tựa hồ hơi hiểu rõ rồi.

Thượng Quan Ngưng thoáng nhìn qua Tiêu Hòa Nhã, sau đó không chút để ý cầm tách cà phê lên ngửi một cái mở miệng nói: "Cà phê pha không tệ! Giảm hình phạt! Mỗi ngày pha một tách cà phê, không cần quét dọn nữa !"

"Thầy. . . . . ."