Viện trưởng đại nhân không phải là người khác, mà là chú của Thượng Quan Đại thiếu gia – Lạc Trạch Dương! Dù sao cả hai cũng đều lựa chọn báo lên
cho Viện trưởng đại nhân, sau đó cô y tá kia liền tùy tiện chọn một
người rồi trực tiếp chạy đến phòng làm việc của viện trưởng đại nhân!
Hai người bên trong phòng bệnh ngủ say sưa, Thượng Quan đại thiếu gia biến
đầu của Tiêu Hòa Nhã thành gối ôm ôm vào trong ngực của mình, đồng chí
Tiêu Hòa Nhã vô cùng làm hết phận sự của một con bạch tuộc, tứ chi đều
dính chặt ở trên người của hiệu trưởng nhà cô.
Vốn là thật hài hòa, đột nhiên điện thoại di động đặt ở đầu giường vang lên, reng reng rồi lại reng reng. . . . . .
"Chớ quấy rầy!" Người họ Tiêu nào đó không kiên nhẫn vung tay lên. Lại rất
khéo trực tiếp đập vào trên bả vai của hiệu trưởng nhà cô.
Sau
đó, hai người vô cùng ăn ý cùng nhau mở mắt, mặt gần nhau trong gang tấc sững sờ nhìn thẳng vào mắt nhau ba giây, sau đó chính là hét to bi thảm nhất trần đời.
"A. . . . . . A. . . . . . . Ưm ưm ưm. . . . . ."
Lại một lần nữa, Tiêu Hòa Nhã kêu thảm thiết bị Thượng Quan Ngưng diệt
khẩu, sắc mặt của Thượng Quan Ngưng tái xanh nhìn cô chằm chằm: "Em kêu
quỷ cái gì?"
"Ưm ưm ưm. . . . . ." Cô rất muốn trả lời mình kêu
quỷ làm gì, chỉ là. . . . . . Có thể buông tay ra trước hay không? Mất
khá nhiều hơi sức, Tiêu Hòa Nhã mới đẩy tay của anh ra."Hiệu trưởng?"
"Nói!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng một bộ dạng rất ghét bỏ cô.
Tiêu Hòa Nhã liền bị thương, không biết từ nơi nào mò được mắt kính rồi deo
lên, một đôi mắt to cách kính thủy tinh nhìn chằm chằm vào Thượng Quan
Ngưng, "Hiệu trưởng, thầy lúc này có tính là lợi dụng lúc người ta gặp
khó khăn hay không?"
"Không tính!" Thượng Quan ngưng trả lời như đúng rồi vậy, cũng không ngẫm lại người nào tối qua bắt anh lên giường!
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh nửa ngày lại thấy người nào đó mặt không đỏ thở không
gấp, cuối cùng Tiêu Hòa Nhã không khỏi không cảm khái nói: "Hiệu trưởng, không ngờ da mặt của thầy cũng dày như thế!"
"Quá khen quá khen, so với em thì quả thật là cách biệt một trời một vực, nói về độ dày của da mặt thì ai có thể đuổi kịp và vượt qua ngài được chứ?" Thượng Quan
Ngưng cười nhạt nói.
"Nói hay lắm!" Tiêu Hòa Nhã cũng không có
khách khí, cũng không phải ai cũng có thể nhìn thấy lúc cô mặt dày, chỉ
là: "Hiệu trưởng, em chỉ để cho thầy nằm ở bên cạnh em, ai cho thầy ôm
em ngủ hả?"
"Không phải em cũng ôm tôi ngủ sao?" Dù sao cũng mặt
dày một lần vậy, chuyện đã như thế rồi nên Thượng Quan Ngưng cũng làm
luôn vậy.
"Hiệu trưởng, đã có người nói thầy rất vô sỉ hay chưa?" Hôm nay Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn hiểu triệt để rồi. Bình thường cũng nhận lầm rồi, thì ra là hiệu trưởng nhà cô cũng ra vẻ đạo mạo nghiêm trang!
"Không có!" Ai dám nói anh như thế chắc cũng không muốn sống nữa rồi! "Tôi ngược lại cảm thấy em rất vô sỉ!"
"Hiệu trưởng, đó là thầy không hiểu em rồi!" Tiêu Hòa Nhã thành thật nói: "Em đây là thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp mỹ lệ thế này, quả thật chính là
người gặp người thích hoa gặp hoa nở, vô sỉ há có thể nói lên một phần
vạn phẩm chất tốt bụng của em!"
"Quả thật chưa đủ!" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô, "Hai chữ vô sĩ há có thể hình dung được em sao?"
"Thầy. . . . . . ." Tiêu Hòa Nhã giận.
"Cộc cộc cộc. . . . . . Xin hỏi, " Người gõ cửa khoanh tay trước ngực mang
một bộ dạng xem kịch vui nhìn chằm chằm hai người đang ầm ĩ trên giường: "Hai vị, ầm ĩ đủ chưa?"
"Biến, không thấy đang bận sao?" Lúc này Tiêu Hòa Nhã cùng Thượng Quan Ngưng vô cùng ăn ý hướng họng súng ra
ngoài nhìn chằm chằm người ngoài cửa. Sau khi hung dữ xong, mới nhìn đến người ngoài cửa là ai liền ngậm miệng lại.
"Ha ha ha. . . . . . Anh Hạ!" Tiêu Hòa Nhã cười gượng, sau đó mặt không biến sắc đoạt chăn.
Thượng Quan Ngưng trừng cô, sau đó chậm rãi nhìn về phía anh trai của mình: "Sao anh lại tới đây?"
"Nghe nói có người bị thương!" Hạ Ngưng Nhật cười nhạt nói, sau đó ánh mắt
chuyển qua chuyển lại trên người hai người ở trên giường: "Bị thương là
ai vậy?"
"Cô ấy!"
"Anh ấy!" Hai người chỉ lẫn nhau, Tiêu
Hòa Nhã đột nhiên trở nên thông minh, nhảy xuống giường, ném chăn lên
trên đầu của Thượng Quan Ngưng, "Anh Hạ, anh tốt nhất nên nhìn hiệu
trưởng, em đói rồi, em đi tìm anh trai ăn cơm, anh đừng đi nhé, em còn
có chuyện cầu xin anh đó!" Nói xong mang giày bỏ chạy.
Thượng
Quan Ngưng có chút buồn bực kéo chăn ra, mà bóng dáng của con bé kia đã
không thấy rồi, liếc mắt nhìn anh trai của mình, một bộ dạng rất hứng
thú, "Đừng cười, có lời gì cứ nói thẳng đi! Âm dương quái khí làm gì?"
"Coi như thích người ta cũng phải nhịn, dầu gì người ta còn là một học sinh, chú . . . . ."
"Cút!" Hạ Ngưng Nhật còn chưa nói xong, liền bị Thượng Quan Ngưng đen mặt cắt
đứt: "Anh đừng nghĩ lung tung có được hay không, đã biết rõ cô ấy vẫn là một cô bé mà!"
"Nhưng cô bé đã có con!" Hơn nữa còn là con của
chú! Câu phía sau, Hạ Ngưng Nhật chỉ nói cho chính mình nghe mà thôi, dù sao cô bé kia cũng là vật trong túi của anh.
"Ngừng!" Thượng
Quan Ngưng ngăn lại: "Hiện tại cô ấy còn nhỏ, anh đừng nói lung tung ảnh hưởng đến việc học của cô ấy! Cô ấy có chuyện muốn nhờ anh giúp một
tay. . . . . ."
"Là vấn đề tiền lương của công nhân ngoại ô thành phố sao?" Hình như Hạ Ngưng Nhật đã sớm biết. Chậm rãi đi tới ngồi vào
bên mép giường: "Tối qua, tứ đại hộ vệ của chú đã dẹp luôn bang Hắc
Long!"
"À!" Thượng Quan Ngưng gật đầu, tuyệt không ngoài ý muốn, "Chuyện của cô ấy anh có thể giúp một tay giải quyết không?"
"Người mang theo tiền chạy trốn đã bị cảnh sát bắt về, về vấn đề tiền lương,
trước dùng tài chính của Hạ thị để cho bọn họ về ăn mừng năm mới trước!"
"Gan của em lớn lắm đúng không?" Lầu chín, trong phòng làm việc của Tiêu Mặc Tinh, Tiêu Hòa Nhã cúi đầu cực kỳ thành thật để cho anh trai mình giáo
huấn.