"Hiệu trưởng, ví tiền của thầy cũng bị dính nước rồi!" Tiêu Hòa Nhã vừa đem
tiền và những vật dụng khác trong ví tiền của hiệu trưởng nhà mình bỏ ra ngoài vừa hướng vào trong phòng nghỉ hô nhỏ.
"Em nói cái gì?" Thượng Quan Ngưng đang thay quần áo, không nghe rõ hỏi lại lần nữa.
"Ví tiền bị dính.... ....." Chữ 'nước' còn chưa nói ra khỏi miệng, Tiêu Hòa Nhã liền ngây ngẩn cả người, đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm mấy tấm
thẻ Cad trong bao tiền của anh, trong đó hiện ra không phải cái gì khác, chính là chiếc thẻ Rosa bằng thạch dành cho khách VIP.
"Người anh em à, không phải là tôi không cho anh tiền, người nhà tôi thật quá
hẹp hòi, mỗi tháng chỉ cho tôi chút tiền tiêu vặt, tôi muốn cho anh
tiền, nhưng mà tháng này tôi còn chưa nhận được tiền tiêu vặt!" Bất quá
cô cũng là người có lương tâm, không thể nào chiếm không tiện nghi của
người ta, vì vậy sờ soạng loạn ở trong túi xách một hồi, cẩn thận đặt
lên trên bàn, "Đây chính là thẻ vàng thạch Rosa, mua quần áo có thể được giảm giá! Coi như thù lao, hắc!"
Trong đầu hiện lên
một màn kia xảy ra vào năm ngoái, đánh chết Tiêu Hòa Nhã cũng không nghĩ tới người đàn ông kia.... ....Người đàn ông kia thế nhưng lại chính là
Hiệu trưởng nhà mình? Phải nói thẻ vàng thạch Rosa dành cho khách VIP
nhiều như vậy, tại sao cô có thể xác nhận chiếc thẻ này chính là cái cô
để lại cho người đàn ông kia, cô tất nhiên có thể xác nhận được, bởi vì
cô đã từng dán lên trên chiếc thẻ này hai cái mặt thỏ 囧囧, sau lại xé bỏ
đi một cái mặt thỏ 囧 trên đó. A.... ...... .....
Đang lúc cô điên cuồng muốn tiến lại gần, Thượng Quan Ngưng đã mặc xong áo sơmi
vừa cài nút vừa đi ra, "Em vừa rồi mới nói cái gì?"
Tiêu
Hòa Nhã ngẩng đầu lên sững sờ nhìn anh, quần tây màu bạc, áo sơ mi màu
hồng, ngũ quan tinh tế hoàn mỹ, cô làm sao lại quên được, người kia cao
gầy cơ hồ giống hệt dáng vẻ của Hiệu trưởng, chẳng qua là chưa từng nghĩ tới, mình trong lúc vô tình lại tìm được một người có diện mạo xinh đẹp đến mức độ này, rốt cuộc là do vận khí của cô tốt hay không tốt? Thế
nhưng lại để cho cô gặp được 'cực phẩm của thế gian'?
"Em làm sao vậy, lại ngẩn ngơ cái gì đây?" Thượng Quan Ngưng đi tới trước
mặt cô, lại không biết trong lòng Tiêu Hòa Nhã lúc này đang dậy sóng như bão táp thế nào!
Tiêu Hòa Nhã nắm chặt thẻ vàng thạch
Rosa trong tay, sau đó không chút dấu vết đem những đồ vật khác bỏ lại
vào trong ví tiền của anh, cố gắng bình phục cơn 'sóng thần' trong
lòng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Ví tiền của thầy cũng
bị ướt rồi! Thầy xem tiền mặt cũng bị ướt hết!"
Thượng Quan Ngưng nhận lấy ví tiền cô đưa tới, sau đó cũng lấy hết đồ bên
trong ra ngoài, lúc nhìn đến cái thẻ vàng kia, trong ánh mắt chợt lóe
lên một tia hung ác rồi biến mất. Rất không may lại để cho Tiêu Hòa Nhã
thấy được.
Trong lòng Tiêu Hòa Nhã âm thầm gào thét,
cô cũng không phải không biết ngày đó, người kia rất không muốn cỡ nào,
nếu không phải vì bình nước không mùi không vị kia nhất định là đến chạm cũng sẽ không muốn chạm vào cô một cái, ô...ô...ô....Nếu Hiệu trưởng
biết được, có thể sẽ trực tiếp bóp chết cô sau đó 'hủy thi diệt tích*'
hay không? Ô......ô.....Hiệu trưởng, anh thật là tàn nhẫn.
(hủy thi diệt tích*: giết người hủy bỏ dấu vết, chứng cứ phạm tội)
"Hiệu trưởng, thầy bận rộn như vậy, em trở về trước.... ....Trở về phòng học!" Hai chân Tiêu Hòa Nhã phát run, run rẩy cười nói.
Thượng Quan Ngưng bỏ ví tiền trong tay xuống, giơ tay lên sờ sờ trán Tiêu Hòa
Nhã: "Em không sao chứ? Làm sao lại cảm thấy như đang phát run vậy, có
phải bị cảm lạnh rồi không?"
"Có lẽ là vậy!" Lại nói cô
không thể gặp mưa, không thể bị rơi xuống nước, nếu không sẽ phát sốt,
hôm nay cô ngược lại không có bị rơi xuống hồ, chẳng qua là quần áo cũng bị... nhà cô.... ......Không, hiện tại không thể gọi là Hiệu trưởng nhà cô được, phải nhanh chóng làm rõ quan hệ này mới phải, "Hiệu trưởng,
đồng phục của em cũng bị ướt hết rồi, em đi về trước đã!"
"Tôi đưa em trở về!" Thượng Quan Ngưng không phải không biết thể chất cơ thể cô, vội vàng mở miệng nói.
"Không.......không cần!" Tiêu Hòa Nhã lắc đầu như chống bỏi, mặt cười khan nhìn anh: "Thầy còn phải ở lại xử lý nhiều việc, anh em vừa đúng lúc không bận gì, em
gọi cho anh em tới đón là được."
Lần này rốt cuộc Thượng
Quan Ngưng cũng cảm thấy kỳ lạ rồi, hôm nay sao lại hiểu chuyện như vậy? Nếu là trước kia, Tiêu Hòa Nhã đâu có để ý người ta có vội vàng bận rộn không, chỉ cần người ta cam tâm tình nguyện cô liền hớn hở nghe theo,
nhưng dáng vẻ bây giờ lại.... ......
"Em có phải phát sốt rồi không? Nếu không thì trực tiếp đến phòng y tế của trường đi?"
Thượng Quan Ngưng bắt đầu không yên lòng, xem ra là bị rất nghiêm trọng, tính tình cũng thay đổi rồi.
Tiêu Hòa Nhã khóc không ra
nước mắt, chẳng lẽ cô có ý tốt anh lại không cảm kích. "Thật sự em không có sao mà, Hiệu trưởng, em đi trước nha! Thầy giúp em xin phép chủ
nhiệm lớp xin nghỉ, nếu không lão thầy đó lại bắt em chịu phạt!"
Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, lúc này mới hiểu nguyên nhân cô không
muốn anh đưa về, "Được rồi, em đi trước đi! Bên phía chủ nhiệm lớp tôi
sẽ xử lý!"
"Hiệu trưởng, thầy thật là tốt!" Tiêu Hòa Nhã
yếu ớt nói, nội tâm cầu nguyện người tốt thì tốt cho đến cùng nha, nghàn vạn lần đừng biến thành ác ma! Trong lòng thấp thỏm lo lắng, nhưng mà
dưới chân như có gắn bánh lái vô cùng nhanh chóng xông ra ngoài.
Chỉ
thấy có một người phía trước, thắng xe nhưng không dừng lại ngay nên
trực tiếp đụng vào. "A...." Tiêu Hòa Nhã kêu thảm một tiếng, lợi dụng
tiêu chuẩn ôm ấp yêu thương, nhào vào trong ngực người vừa tới ôm lấy.
"Em không sao chứ?" Người kia rất là ôn hoà nói.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, miệng há to cơ hồ có thể nhét được một quả trứng
vịt: "Giáo.......Hiệu trưởng....." Thuật phân thân? Chờ một chút, Tiêu
Hòa Nhã bình ổn lại nhịp tim mình, khôi phục lại lý trí mở miệng chào
hỏi: "Chào Hạ đại ca!"
Hạ Ngưng Nhật đỡ lấy Tiêu Hòa Nhã, cười ôn hòa nhìn vẻ mặt 'thiên biến vạn hóa' của Tiêu Hòa Nhã: "Xảy ra
chuyện gì sao? Chạy gấp như vậy làm gì?"
"Không có!" Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, "Không có gì?"
Hạ Ngưng Nhật có chút cưng chìu vuốt vuốt tóc của cô, nhẹ nhàng cười nói:
"Lúc trước anh hơi bận, bây giờ vất vả lắm mới có lúc rảnh rỗi, đúng
rồi, lúc nào thì để cho anh nhìn Tiểu Bảo một chút ?"
Tâm tình thật vất vả mới bình phục lại được bởi vì câu nói này nhất thời
gợn sóng nổi lên bốn phía, Tiêu Hòa Nhã cảm thấy hôm nay mình thật bất
cẩn, nhất định là bị thương không nhẹ. Ô....ô.....Tại sao ai cũng muốn
hù dọa cô như vậy? Nhất định cô không thể để cho bọn họ nhìn thấy Tiểu
Bảo nhà mình, bằng không nếu Tiểu Bảo nhà cô bị người ta nhận ra không
phải là xong đời rồi sao? Chẳng qua là.... ..."Được, chờ có thời gian,
anh có thể tới nhà em thăm Tiểu Bảo!"
Không phải là không nhìn ra sắc mặt Tiêu Hòa Nhã ngày càng trắng bệch, chẳng lẽ.... .....
"Đúng rồi, Hạ đại ca, em muốn hỏi anh một chuyện, Hiệu trưởng có phải bị bệnh quáng gà hay không?"Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô muốn xác nhận chuyện này, bằng không uổng công cô bị sợ tới 'kinh hồn bạt vía' rồi!
Quả nhiên! Hạ Ngưng Nhật cười càng rực rỡ, chẳng qua là không biết nhóc con này làm sao lại biết được đây? Chỉ là cô nhóc này dường như vẫn chưa tự mình nói cho em trai bảo bối của anh biết, nếu không em trai cũng sẽ
không để cô dễ dàng tùy tiện ra vào phòng Hiệu trưởng như vậy,
ha...ha...a...Lần này là càng chơi càng thú vị rồi!
"Hạ đại ca, anh cười hơi gian xảo đấy!"' Tiêu Hòa Nhã bị anh cười làm cho sợ hãi, cẩn thận lên án nói.
Hạ Ngưng Nhật nghe những lời này, vội vàng để cho mình cười tự nhiên một
chút, lúc này mới đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Hòa Nhã, "Tiểu Nhã, em hiểu
lầm rồi, anh sao lại cười gian trá được, anh chỉ muốn hỏi em làm sao
biết Hiệu trưởng nhà em bị bệnh quáng gà thế?"
Quả nhiên có! Chút xíu hi vọng cũng bị anh trai Hiệu trưởng không nể mặt giội tắt mất! Đau lòng lắc đầu, cô thật xong đời rồi!