“Ừ, vậy thì như thế nào?” Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn không để ý, không một chút quan tâm nào hỏi lại. Coi như là vì cô mà ngốc ở trong lớp ba ngày, thì như thế nào? Chẳng lẽ sợ cậu sao?
“Ha ha...” Đông Phương Lỗi giận quá hóa cười, sau đó ý tứ hàm xúc nói: “Tiêu Hòa Nhã, tôi đối với
cậu càng ngày càng có hứng thú rồi!”
Tiêu Hòa Nhã chỉ cảm
thấy bản thân mình gặp phải một tên bệnh thần kinh, “Ngại quá, tôi mặc
kệ chuyện cậu có hứng thú với tôi, chỉ cần cậu đừng xía vào chuyện của
tôi thì bản thân cậu hoàn toàn có thể quyết định, tạm biệt!” Sau đó quơ
quơ ngón tay, trực tiếp chạy lấy người.
Nhìn bóng lưng cô,
Đông Phương Lỗi từ từ nhếch miệng, lẩm bẩm nói: “Được lắm, như vậy mình
mới thấy chơi đùa vui vẻ!” Ngay từ đầu cậu ta thật sự chán ghét nhiệm vụ này, mỹ nhân kế cậu ta cũng không có hứng thú, chỉ có điều bây giờ xem
ra... Được lắm, chơi đùa tốt lắm!
“Thiếu gia?” Phía sau cậu ta là một người đàn ông trung niên mặc trang phục Tây âu, vô cùng cung kính cúi đầu.
“Về nhà!” Đông Phương Lỗi thu hồi tươi cười, lạnh nhạt nói, tuyệt không
giống như bộ dáng đẹp trai như ánh mặt trời ở trường học.
“Vâng!” Người đàn ông trung niên cũng kính gật đầu, sau đó mở cửa xe ra yên lặng đợi thiếu gia nhà mình lên xe.
Thanh Hòa viên
Tiêu Mặc Tinh đang ôm cháu trai của mình nói thiên nói địa về chuyện xưa của y học, cái gì mà dao phẫu thuật, cái gì mà kìm cầm máu linh tinh, Tiêu
Hòa Nhã vừa về đến nhà liền nghe thấy anh ba đang nói những chuyện đẫm
máu cho con trai mình nghe. Nhất thời không nhịn được mà rống lên một
tiếng.
“Anh, con của em chỉ mới có mấy tháng, sao anh lại nói những chuyện đẫm máu như vậy hả?” Tiêu Hòa Nhã gào thét.
Tiêu Mặc Tinh vân đạm phong khinh liếc cô một cái: “Cái gì gọi là đẫm máu
hả? Chuyên gia nói, em bé phải giáo dục từ khi còn nhỏ, anh đây là đang
dạy nó những chuyện về y học, sau này trưởng thành còn không phải là sẽ
trở thành Hoa Đà tái thế Biển Thước* sao!”
*Biển Thước: tên thật
là Tần Hoãn tự Việt Nhân, vốn người Châu Mạc, Bột Hải (nay là huyện
Nhiệm Khâu, tỉnh Hà Bắc - thời Chiến quốc thuộc nước Triệu). Ông sinh
khoảng năm 401 trước Công Nguyên, mất năm 310 trước Công nguyên, thọ hơn 90 tuổi.
“Hoa Đà Biển Thước?” Vẻ mặt Tiêu Hòa Nhã tối sầm. Thật đúng là không nghĩ tới chí hướng của anh ba nhà mình lại cao xa như vậy.
“Đúng vậy!” Tiêu Mặc Tinh có thể hiểu được gật đầu, “Mỗi ngày anh cả ôm Tiểu
Bảo đều nói cho nó nghe cái gì mà khuôn nhạc, lqd anh hai thì nói châu
báu kim cương, bọn họ là cậu của nó thì anh cũng vậy mà, tất nhiên là
anh không thể tụt lại phía sau rồi!” Tiêu Mặc Tinh vẻ mặt dĩ nhiên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen của Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã trừng anh mình một cái, may mà đứa bé ngoan mới mấy tháng nghe
không hiểu bọn họ nói cái gì, nếu không thì không bị tinh thần phân liệt à!
“Đúng rồi, kì thi của em kết thúc chưa? Khi nào thì có
kết quả? Có tự tin được vào top một trăm không?” Tiêu Mặc Tinh liên tục
lqd hỏi ba vấn đề. Mặc kệ cô có tự tin hay không, nhưng anh lại tin
tưởng mười phần, dù sao em gái nhà anh còn có anh là người phụ đạo, nếu
thi không khá được mới là chuyện lạ!
Tiêu Hòa Nhã không nói
chuyện, tự bản thân cô cũng cảm giác được, chỉ là không biết người khác
thi như thế nào thôi? Nếu năm nay chất lượng học sinh thi tốt, thì cho
dù cô có thi tốt cũng không có tác dụng gì. Dù lqd sao học sinh vào được học viện Nam Cực đều là tinh anh, mà học sinh được lọt vào top một trăm dĩ nhiên cũng là tinh anh trong tinh anh, cô học chậm một năm, muốn lợi hại như vậy mới là lạ đấy!
“Không phải em không có một chút
xíu lòng tự tin nào đấy chứ?” Tiêu Mặc Tinh hỏi. Không ngừng vuốt vuốt
cái tay nhỏ bé của Tiểu Bảo trong lòng.
Tiêu Hòa Nhã đi tới,
nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Bảo, lúc này mới nhìn anh ba nhà mình, chậm rãi nói: “Em thấy cũng được, chỉ sợ...”
“Đừng lo lắng!” Tiêu Mặc Tinh đánh gãy lời của cô, “Tháng trước em học tập nghiêm túc như
vậy, không phải người ta vẫn nói có nỗ lực thì sẽ có kết quả đó sao!”
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Được rồi, dù sao ngày cũng có kết quả rồi!”
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy thành tích của bản thân mình rõ
ràng sững sốt một chút, nước mắt cũng lạch cạch rơi xuống, cái gì mà có
nỗ lực thì sẽ có kết quả chứ, đều là chó má!
“Hu hu hu...”
Rất khó chịu, Tiêu Hòa Nhã tìm một chỗ không người trực tiếp đau lòng
rơi nước mắt, thật ra cô cũng không rõ đến cùng là vì phải quét dọn nhà
vệ sinh một học kỳ mà đau lòng hay là vì bản thân khiến hiệu trưởng nhà
mình thất vọng mà đau lòng. Chỉ là trong lòng rất đau. Cảm giác còn đau
hơn cả khi cô sinh Tiểu Bảo nữa.
Bên kia, trong phòng hiệu
trưởng Thượng Quan Ngưng đang nhìn phiếu điểm, cẩn thận tìm tòi một hồi
cũng không tìm được tên Tiêu Hòa Nhã, cuối cùng tìm được tên cô ở vị trí thứ 106. Nhìn tổng điểm của cô chỉ kém người đứng thứ 100 có ba điểm.
Sắc mặt Thượng Quan Ngưng hơi khó coi, Nhất, Nhị, Tam, Tứ cũng có chút lo
lắng cho cô bé kia, lúc này Đại Tứ nổi lên dũng khí đứng dậy, “Lão đại,
thật ra lần này cô bé ấy cũng tiến bộ rất lớn, hơn nữa cùng với mục tiêu mà anh muốn cũng chỉ thiếu có một chút!”
“Đúng vậy, Lão đại, giữa bảng này còn có ba người có điểm giống nhau, tính lên thì cô bé ấy cũng tăng lên ba vị trí!” Đại Tam cũng nói thêm.
“Lão đại,
trong một tháng mà có thể tiến lên nhiều bậc như vậy đã không tệ, cũng
không phải ai cũng có chỉ số thông minh như vậy! Dù sao vẫn chưa thi đại học, cô bé ấy vẫn còn có cơ hội thi được trường học tốt!” Đại Nhị cũng
nói theo.
“Đúng vậy đúng vậy đấy!” Đại Nhất không ngừng gật
đầu, “Cô bé ấy mơ màng một tháng có thể tiến lên nhiều bậc như vậy đã
không tệ, sau này tiếp tục cố gắng là được!”
“Cậu mới mơ màng đấy!” Trong phòng hiệu trưởng chỉ để lại một câu nói như vậy, thân là
hiệu trưởng Thượng Quan Ngưng nhưng lại biến mất không thấy. Để lại bốn
người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết lão đại nhà mình sẽ xử lý
cô bé ấy như thế nào.
Thượng Quan Ngưng đi đến lớp học của
Tiêu Hòa Nhã, phát hiện không có người ở bên trong, lại đi nhìn ở nơi
công bố danh sách, mặc dù có rất nhiều học sinh đang vây quanh nhưng vẫn như cũ không có người anh muốn tìm. Xem ra, cô nhóc kia đã biết vị trí
thành tích của mình rồi. Không biết đã trốn ở chỗ nào mà khó chịu rồi.
“Không thể nào, chỉ một lần không thi tốt mà nhảy sông tự tử?”
“Đúng vậy, ngay hồ nước phía sau ký túc xá!”
“Chúng ta mau chạy đi qua đó nhìn chút đi! Nghe nói vớt đấy!”
Ba người học sinh thần bí lẩm nhẩm vừa nói vừa chạy về phía hồ nước, nghe
các cô nói chuyện, nhất thời trước mặt Thượng Quan Ngưng bỗng tối sầm,
mất thật lớn khí lực mới đứng vững thân mình nhanh chóng chạy về phía hồ nước.
Lúc này, trong hồ nước đã có người biết bơi nhảy xuống cứu viện rồi. Thượng Quan Ngưng nhìn bóng người không ngừng đạp nước
giữa hồ, cả trái tim đã sớm hoảng loạn không thôi, lúc này Nhất, Nhị,
Tam, Tứ nghe được tin tức cũng chạy tới.
Thượng Quan Ngưng phân phó bọn họ sơ tán học sinh, sau đó nhún người nhảy xuống hồ cứu người.
Học sinh dần dần được các giáo viên đuổi về lớp, hiện giờ chỉ còn có một ít giáo viên, nhân viên cứu hộ đã sớm đợi ở bên cạnh, chờ người đi lên là
sẽ lập tức cứu chữa.
Cuối cùng, Thượng Quan Ngưng kéo người đó lại, mấy người khác cũng cùng nhau kéo cô bơi về bờ.
Mãi cho đến khi được kéo lên bờ, Thượng Quan Ngưng còn có chút không dám
nhìn, đến tận lúc Đại Tứ vỗ vỗ bờ vai của anh, anh mới hoàn hồn sững sờ
nhìn Đại Tứ.
Vẻ mặt Đại Tứ nghiêm túc nhìn anh, lắc lắc đầu mở miệng nói: “Không phải là cô ấy! Không phải là cô ấy!”