Á. . . . . . Tiêu Hòa Nhã không biết, hiện tại vừa hỏi tới, cô nơi nào biết được, "Năm
ngoái em xếp 192, năm nay thì không biết!"
"192? Mệt em còn có
thể nhớ rõ ràng như thế!" Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái: "Tháng sau
trong kỳ thi hàng tháng, thành tích phải tiến vào trong top một trăm
người đứng đầu!"
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng,
"Một trăm? Hiệu Trưởng thầy coi trọng em như vậy thật sự làm em rất cảm
động, chỉ là. . . . . . Em cũng đã nghỉ học một năm, thành tích không
thụt lùi thì thôi, còn để cho em lập tức tiến bộ nhiều như vậy, không
khỏi có nhiều hy vọng quá đi?" Thật ra thì không thể không nhiều hi
vọng, cô rất muốn nói căn bản là không có hi vọng.
"Em phải có
biện pháp đạt tới yêu cầu của tôi, nếu không tôi sẽ để em quét dọn WC
một học kỳ! Em có thể thử xem!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói xong,
sau đó cũng không đợi cô trả lời liền đứng dậy rời đi.
Tiêu Hòa
Nhã hối hận rồi, quét dọn WC một học kỳ? Hiệu Trưởng, thầy có phải quá
độc ác rồi hay không? Hu hu. . . . Cô cũng không phải là thiên tài gì,
sao cô có thể lập tức tiến bộ nhiều như vậy? Tiêu Hòa Nhã quyết định
giảm bi phẫn bằng khẩu vị, liều mạng nhét đồ ăn vào miệng. Choáng mà, kỳ thi hàng tháng, trong thời gian một tháng cô là thần sao? Nếu là cuối
kỳ thi cô còn có thể có chút hy vọng, thần linh ơi, ngài cho thiên lôi
đánh chết con đi! Amen! Không phải, nếu ngài có thể cho thiên lôi đánh
chết con, vậy ngài nhất định có thể phù hộ con tiến vào top một trăm
người đứng đầu, ngài vẫn nên phù hộ cái phía sau đi, Amen! Cám ơn ngài!
Đông Phương Lỗi ngồi ở phía đối diện, ý vị sâu xa nhìn một màn này, sau đó lắc đầu một cái đứng dậy rời đi.
Buổi chiều tan học, anh hai thuận đường chở cô cùng nhau về nhà. Vừa về tới
nhà liền nhìn thấy Tiểu Bảo vui vẻ trong ngực ba nhất thời uất ức cực
kỳ, hâm mộ muốn chết. Nếu cô cũng có thể như vậy thì thật tốt.
"Sao vậy, bạn học khi dễ em sao?" Nhìn mặt của cô nhăn thành khổ qua, Tiêu
Mặc Tinh mới từ trong phòng bếp đi ra ngoài quan tâm hỏi.
Tiêu
Hòa Nhã lắc đầu: "Không ai khi dễ, Hiệu Trưởng bảo em lần thi tiếp theo
trong kỳ thi hàng tháng phải tiến vào top một trăm người đứng đầu!"
"Không tệ, có chí khí!" Những người khác đều rất là đồng ý.
Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu: "Vâng có chí khí, nhưng em có không ít lo lắng!"
"Không có việc gì, cùng lắm thì sau khi anh về nhà sẽ dạy em học!" Tiêu Mặc
Tinh đi tới bên cạnh cô rất là hào sảng vỗ vỗ bả vai của cô, không phải
anh khoe khoang, ở trong trường học anh là Thường Thắng tướng quân,
thành tích chưa từng rớt khỏi ba tên đầu. Bài thi nhỏ bé này đối với anh mà nói quá đơn giản.
Tiêu Hòa Nhã tiếp tục khóc: "Coi như lợi hại cũng khó có thể tiến bộ nhanh như vậy chứ?"
"Yên tâm đi, được hay không là do người!" Lúc này Tiêu Vô Hiền ôm Tiêu Tiểu Bảo cũng vì cô động viên.
Vì vậy Tiêu Hòa Nhã bắt đầu cuộc sống bi thảm. Ban ngày học buổi tối học,
các anh trai thay phiên phụ đạo cho cô, hại cô một ngày nghỉ ngơi đều
không đủ sáu giờ, thật vất vả có một buổi nghỉ trưa cũng bị Hiệu Trưởng
gọi đi phòng hiệu trưởng, Đại Nhất Đại Nhị Đại Tam Đại Tứ luân phiên phụ đạo cho cô, cô thật đúng là không nhìn ra, bốn người này còn đều là
sinh viên tài cao, choáng nha, nhất là bạn học Đại Nhất, còn là một bác
sĩ phụ sản, nhìn thấy cô không hiểu đề mục mà anh ta cho là rất đơn giản anh ta liền thẳng tay phê phán, mắng cô đến không đáng giá một đồng. Cô cũng chỉ có thể nén giận, ai kêu cô có việc cầu người ta, mặc dù chuyện cầu xin này cô cũng không phải là rất thích. Cũng chỉ có thể cứng rắn
chịu đựng mà thôi.
"Được rồi, ăn cơm xong rồi làm tiếp!" Trong
phòng Hiệu Trưởng, Thượng Quan Ngưng không biết khi nào đã ôm mấy hộp
bento đi vào, hôm nay đến phiên Đại Tam dạy cô nói Tiếng Anh.
Vừa nghe thấy Thượng Quan Ngưng mở miệng, vốn là đang trong tình trạng căng thẳng Tiêu Hòa Nhã liền buông lỏng xuống, một bộ dạng như gặp được ân
nhân cứu mạng nhìn Thượng Quan Ngưng, "Hiệu Trưởng, thầy là tốt nhất!"
Thượng Quan Ngưng chỉ cười không nói, kéo cô đến bên cạnh Đại Nhất, đưa hộp
bento cho cô. "Ăn đi! Chỉ là một là cuộc thi mà thôi, chủ nhật cũng
không cần lại đến phụ đạo nữa, nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cuộc thi,
buổi tối cũng đừng thức đêm!"
Nghe được câu này, Tiêu Hòa Nhã
giống như là nghe được lệnh đặc xá, nếu như cô có sức lực mà nói hiện
tại liền ôm Hiệu Trưởng xoay hai vòng rồi. Đại Tam cũng nhận lấy hộp cơm Thượng Quan Ngưng đưa tới, nhìn Tiêu Hòa Nhã cười đến vui vẻ cũng không khỏi cười theo.
"Hiệu Trưởng, nếu như mà em không đạt tới yêu
cầu của thầy thầy thật sự sẽ để cho em đi quét dọn WC một học kỳ sao?"
Tiêu Hòa Nhã vừa ăn cơm vừa hỏi.
Thượng Quan Ngưng vẫn không trả
lời, Đại Tam ngược lại lên tiếng, lại nói anh có một ít tố chất thần
kinh, lúc ăn cơm tuyệt đối không thể nói tới bất kỳ chủ đề gì có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh, nếu không cơm này anh liền ăn không hết:
"Làm ơn, lúc ăn cơm có thể không nói chuyện phiếm hay không?"
Tiêu Hòa Nhã giơ tay đầu hàng: "Tốt! Ăn cơm thôi!" Dù sao người ta cũng vì
mình cực khổ một tháng, vẫn nên suy nghĩ vì người khác một chút!
"Sẽ!" Thượng Quan Ngưng lại tốt bụng trả lời cô, sau đó cũng không nhìn phản
ứng của cô, đi thẳng tới trước bàn làm việc tiếp tục làm việc.
"Hu hu. . . . . ."
"Hiện tại đừng khóc, giữ lại hơi sức mà thi cho tốt, thi không tốt sẽ cho em
cơ hội khóc!" Thượng Quan Ngưng cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chằm chằm, đều muốn trừng thành gà đá rồi, đáng tiếc người ta một chút phản ứng cũng không có!
Thứ bảy, Tiêu Hòa Nhã trôi qua cực kỳ thấp thỏm, chủ nhật, Tiêu Hòa Nhã
cũng không sai biệt lắm muốn sụp đổ mất, quét dọn WC một học kỳ, việc
này phải có nghi lực lắm mới làm được? Lại nghĩ đến nhiều ngày cố gắng
như vậy, đến lúc đó trở thành một người quét dọn WC sẽ rất khổ cực!
"Tiểu Nhã, nếu không em về phòng ngủ một giấc đi!" Bây giờ nhìn không nổi
nữa, Tiêu Mặc Vân ôm cháu của mình nhìn về phía vẻ mặt thấp thỏm của
Tiêu Hòa Nhã nói.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái: "Không được, nếu em ngủ một giấc em liền quên hết tất cả những gì đã học được thì sao?"
"Chẳng lẽ em định đêm nay không ngủ hả? Ngày mai để mắt quầng thâm đi thi?" Tiêu Mặc Vân lắc đầu không tán đồng hỏi.
Cô cũng rất rối rắm mà! A! Tiêu Hòa Nhã nhìn trời hét lớn một tiếng, đem
Tiêu Tiểu Bảo thật vất vả mới ngủ được cứ như vậy bị dọa cho tỉnh. Nhất
thời khóc oe oe.
Tiêu Mặc Vân nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã cắn răng
nghiến lợi, "Lập tức lên phòng cho anh, hoặc là đi chỗ khác chơi!" Sau
đó liền không để ý tới cô vội vàng dỗ cháu của mình.
Đang lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Mặc Vân vừa muốn tới nghe liền bị
Tiêu Hòa Nhã ngăn cản: "Để em để em nghe cho!" Sau đó đi tới bên cạnh
điện thoại nghe: "Xin chào, xin hỏi bạn tìm ai?"
"Tôi tìm em!" Đối phương lạnh nhạt nói.
"Hiệu Trưởng!" Tiêu Hòa Nhã vui mừng kêu lên.