Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 36: Cái gì gọi là người sống đời thực vật




“Anh, có phải trước đây em đã làm sai rồi không?” Nếu như không có một lần hành động phóng đãng đó, có lẽ cô còn có một tương lai tốt đẹp? Nếu như không một lần hành động phóng đãng đó, hiệu trưởng của cô cũng sẽ thích kiểu người như cô chứ?

“Đã làm rồi thì đừng hối hận!” Tiêu Mặc Vân thản nhiên nói: “Có lẽ thật sự đã sai rồi, nhưng sai lầm thì sai lầm, hối hận chỉ biết sai càng thêm sai nhưng cũng chẳng có ích lợi gì!”

Hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm cổ anh trai, đầu tựa sát vào lưng anh, nghe đến đó thì gật gật đầu: “Dạ! Em sẽ không hối hận!”

“Tiểu Nhã, nhà họ Tiêu chúng ta đều có một phẩm chất đặc biệt, đó chính là bản thân mình muốn làm gì thì cố gắng đi làm, có lqd thể kết quả sẽ không được như mình mong muốn, nhưng mà nếu không nếm thử thì mãi mãi cũng không biết được bản thân mình có khả năng hay không!” Tiêu Mặc Vân tiếp tục nói.

Tiêu Hòa Nhã im lặng, anh hai muốn nói gì với cô vậy?

“Nếu như em thích người đó!” Tiêu Mặc vân dừng lại một chút: “Như vậy bất luận trước đó đã bỏ lỡ cái gì, chỉnh đốn lại bản thân cố gắng tranh thủ!”

Tiêu Hòa Nhã bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra anh hai là vì...”Anh, em không thích Hiệu trưởng! Em chỉ là...” Chỉ là cái gì đây? Đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cũng không biết bản thân mình nên nói cái gì? Chỉ là vui vẻ tán lqd thưởng ngắm mỹ nam mà thôi? Chỉ là thích bộ dáng tuấn tú của hiệu trưởng? Hay chỉ là hiệu trưởng tao nhã đã từng cho phép cô ăn đậu hũ nên mới có chút bối rối?

Tiêu Mặc Vân cũng không nhiều lời, đối với Tiểu Nhã thì có một số việc vẫn còn quá sớm, là trách bọn họ sao? Rất nhiều chuyện đều không chú ý đến Tiểu Nhã, nếu có mẹ ở đây thì việc này có xảy ra hay không? Chỉ có là điều người của nhà họ Tiêu, bất luận làm chuyện gì cũng không thể chịu uất ức, nhất là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tiêu, lại càng không có phép người nào làm tổn thương.”

Bên này Tiêu Hòa Nhã đang bối rối, bên kia Thượng Quan Ngưng cũng không khá hơn là bao.

Chết tiệt! Anh nổi điên sao mới có thể đi hôn cô nhóc kia? Rốt cuộc là anh đã nghĩ gì vậy hả? Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Hòa Nhã... Mình mới sẽ không thích cô ấy, mình chỉ là vì mọi người đều nói cô ấy là vợ tương lai của mình cho nên mới chú ý hơn một chút, nhưng thế này cũng không có nghĩa là gì? lqd Cũng không có nghĩa cô ấy thật sự là của mình, mà mình cũng không thật sự thích cô ấy, đúng, chính là như vậy! Thượng Quan Ngưng không ngừng tiến hành thôi miên bản thân, cố gắng thuyết phục bản thân không để Tiêu Hòa Nhã ở trong lòng.

Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng lúc hôn môi Tiêu Hòa Nhã, phản ứng ngây ngô và ánh mắt ngây thơ trong sáng của cô.

“Két...” một tiếng khiến cho chiếc xe vốn dĩ đang chạy nhanh như tên bắn bỗng chốc dừng lại . Thượng Quan Ngưng chịu không được nguyền rủa một tiếng.

Ngay giữa lúc tâm trạng của người nào đó không tốt đến cực điểm, không ngờ lại có một đống người tự đưa tới cửa để cho anh trút giận.

Bốn chiếc xe hơi màu đen vây quanh chiếc xe hơi cao cấp Ferrari màu trắng của anh, mười mấy người đàn ông mặc đồ đen cầm vũ khí trong tay đằng đằng sát khí vọt tới.

Thượng Quan Ngưng híp mắt phượng lại, đôi môi tuyệt mỹ dương lên độ cong tuyệt đẹp, thật đúng là tới rất khéo nha, biết tâm trạng hiện tại của bổn thiếu gia khó chịu có phải không?

Động tác mở cửa xe bước xuống vô cùng ưu nhã, giơ tay nhấc chân tràn đầy cao quý, chỉ có điều bộ dạng cười tươi như hoa kia lại khiến cho bọn ngây ngốc. Nhất thời trong lòng sinh ra hàng vạn ngàn nghi ngờ, có phải đã tìm nhầm người rồi hay không, một người đẹp trai như vậy làm sao có thể là thái tử hắc đạo tàn nhẫn, độc ác mạnh mẽ vang dội?

“Bốp!” Tên đứng đầu có vẻ bình tĩnh hơn mượn cớ đánh cấp dưới của mình để dời đi lực chú ý của bản thân, “Choáng nha, vẫn còn không chịu ra tay, tính đợi người ta ra tay trước sao?” Một cái tát vang dội khiến cho những tên mặc đồ đen bỗng nhiên tỉnh ngộ. Một tiếng gầm giận dữ gọi thần trí của bọn hắn trở về, thầm nghĩ rằng đầu tiên nhất định phải bổ nhào vào mỹ nam, không, đầu tiên phải lật đổ mỹ nam.

Thượng Quan Ngưng vẫn cười không ngừng, bộ dạng giống như tâm trạng rất tốt, nghiêng đầu nhìn bọn hắn: “Các người cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian của bản thiếu gia!”

Mỹ nam đúng là mỹ nam! Nói chuyện cũng dễ nghe như vậy! Một tên mặc đồ đen cứ như vậy mà chảy nước miếng, ánh mắt bốc lửa nhào lên như hổ đói bổ nhào vào chú dê non vậy.

Hừ! Vẻ mặt vốn dĩ đang mang nụ cười thoáng chốc trở nên tàn ác hung bạo, nếu đã biết anh là thái tử hắc đạo chẳng lẽ lại chưa từng nghe nói qua anh đánh người dựa vào tâm trạng? Từng chiêu thức công kích trực tiếp vào chỗ hiểm của đối phương, anh muốn ngược chết bọn họ trong thời gian sớm nhất.

Chỉ chốc lát sau, mười mấy người trước đó vẫn còn đang đứng thẳng bỗng chốc đã ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất. Thượng Quan Ngưng phủi phủi tay đi đến trước mặt tên mới vừa mới mắng chửi, thu hồi vẻ mặt lạnh lẽo khi đánh nhau, vừa cười tươi như hoa vừa đi qua.

“Nói, là ai phái các người tới!” Một chân Thượng Quan Ngưng giẫm lên ngực người đó, dịu dàng khẽ hỏi.

Người đó vừa thấy anh như vậy, thoáng chốc máu mũi chảy càng thêm nghiêm trọng, sững sờ nhìn Thượng Quan Ngưng không nói nên lời.

Thượng Quan Ngưng nheo mắt, trong đôi mắt phượng tà mị thoáng hiện một tia tàn nhẫn, bỗng dưng sức lực dưới chân lại tăng thêm vài phần, giọng điệu cũng không còn uyển chuyển dễ nghe như trước: “Nói!”

Rốt cuộc người kia cũng lấy lại tinh thần, khóe miệng, lỗ mũi vẫn chảy máu không ngừng, nhìn rất ghê người, “Hừ, mày muốn giết thì cứ giết, tao sẽ không bán chủ cầu vinh!”

Thượng Quan Ngưng gật đầu vô cùng tán thưởng nói: “Được đấy, rất có chí khí. Tôi lại rất thích ức hiếp người có khí phách như vậy!”

Thích? Người kia nghe thế trong nháy mắt vẻ mặt biến thành đỏ ửng, nghẹn lời hồi lâu chỉ phát ra mấy từ tao tao, những ý tứ khác cũng không biểu hiện ra ngoài.

“À, ... Sai rồi!” Dường như nhớ tới cái gì đó, dáng vẻ Thượng Quan Ngưng giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Cái đó... Ngại quá, tôi cũng không thích ức hiếp người khác lắm, tôi chỉ thích xem người không có khí phách ức hiếp người có khí phách mà thôi!” Vô cùng thiện giải nhân ý* giơ chân lên, Thượng Quan Ngưng đi đến bên cạnh xe của mình lạnh lùng mở miệng, “Mấy người các chú còn muốn nhìn tới khi nào?”

*thiện giải nhân ý: Khéo hiểu lòng người

Một câu nói khiến bốn người không có khí phách chui ra ngay lập tức, một đám chạy đến bên cạnh anh cười nịnh hót: “Lão Đại, anh đã thỏa mãn chưa? Có muốn bọn em chôn sống đám người này không?”

“Chôn sống?” Thượng Quan Ngưng vô cùng nghiền ngẫm cười cười: “Đề nghị này không tệ, tôi thật sự muốn nhìn một chút cái gì gọi là người sống đời thực vật!”

“Vâng, Lão Đại!” Nhất, Nhị, Tam, Tứ nghiêm chào(Kiểu chào trong quân đội), sau đó bắt đầu lật chuyển hơn mười tên mặc đồ đen ra phía sau xe, không ngoài ý muốn bọn họ đã tìm được vật cần tìm, dây thừng, cái xẻng.

Vì thế, hai người Đại Nhất và Đại Nhị đi trói ‘thực vật’, hai người Đại Tam và Đại Tứ đi đào hố, lại nói, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến người sống đời thực vật, bọn họ thật sự khẩn trưởng muốn chết.

“Không... Không được đâu, tôi sai rồi, tôi không muốn bị chôn sống!” Trong đó có một người không chịu nổi khiếp sợ trực tiếp khóc lên, đương nhiên cũng có người muốn chạy trối chết, thế nhưng vừa mới bị đánh có chút nghiêm trọng, cho nên vừa mới bò về phía trước được hai bước ngay lập tức bị người đang trói buộc kéo trở về! Hai tay và hai chân đều bị trói lại.

Có mấy tên chịu nổi thậm chí trực tiếp ngất đi, hai người Đại Nhất và Đại Nhị lắc đầu, thật là không chịu nổi, trong thời khắc lịch sử như thế này mà còn có thể ngủ được?(Mô phật, người ta xỉu mà mấy ổng kêu ngủ) Dầu gì cũng phải biết cảm giác như thế nào là người sống đời thực vật đã chứ?

“Đại Nhất, Đại Nhị, cái hố đã đào xong rồi, ‘thực vật’ đã chuẩn bị xong chưa?”