Tiêu Hòa Nhã nhìn người nào đó đang lôi kéo tay mình, nhất thời buồn rầu, chuyện này. . . . . . Có tính là bị ăn đậu hũ hay không?
Tiêu Hòa Nhã ngước mắt, chỉ thấy mặt người nào đó vẫn lạnh lùng như cũ, Tiêu Hòa Nhã có chút
tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng), cặp mắt hóa thành nhiệt tình, haizz, mỹ nam đúng là mỹ nam, gương mặt thối thành ra như vậy mà vẫn vô cùng
hấp dẫn, haizz, cái thế giới này thật là không công bằng, có phải thời
điểm nặn tượng đất Nữ Oa nương nương không cẩn thận nặn sai ở đâu rồi
hay không, vốn là muốn tạo ra con gái, cuối cùng tay run nên tạo thành
con trai?
Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã vừa ngắm người nọ, cảm thấy
bản thân suy nghĩ vô cùng có lý, khẳng định chính là như vậy! Hiện tại
trong lòng Tiêu Hòa Nhã bắt đầu có chút đồng tình với hiệu trưởng của
mình, nghĩ đến những năm này anh đã phải trải qua cuộc sống không thuộc
về mình. Chỉ là. . . . . . Tiêu Hòa Nhã thận trọng rút tay của mình về,
dù sao nam nữ thụ thụ bất thân. Nghênh ngang nắm tay như vậy quả thật
không tốt lắm, nếu bị bạn trai sau này của cô thấy được thì phải làm như thế nào.
Tiêu Hòa Nhã cẩn thận từng li từng tí nhìn chăm chú vào tay hai người, sau khi thoát khỏi sự khống chế của anh, trái tim nhỏ vô cùng kích động, chỉ kém không có nhảy ra từ trong cổ họng.
"Ôi!" Thành công! Tiêu Hòa Nhã kích động đưa tay bày ra tư thế chiến thắng.
Khuôn mặt tươi cười cứ như vậy thẳng tắp chiếu vào trong cặp mắt phượng
đen như mực kia. Thoáng chốc cứng ngắc như đá.
Thượng Quan Ngưng
nhìn tay cô đang dừng lại giữa không trung một chút, dịu dàng gật đầu
một cái rồi mở miệng nói: "Quả thật rất hay!" Còn thắng lợi? Trong lòng
Thượng Quan Ngưng cười nhạo không thôi, tay anh phải phế đi sao, thứ gì
đó nắm trong tay từ từ rút ra chẳng lẽ anh không cảm nhận được? Rốt cuộc là ngu ngốc hay là ngây ngô, ngu xuẩn hay là đần?
Gương mặt Tiêu Hòa Nhã đầy vạch đen, từ từ thu hồi tay của mình, nhìn về phía Thượng
Quan Ngưng cười lấy lòng: "Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, anh khát
không? Em mời anh uống nước trái cây!"
Thượng Quan Ngưng liếc cô
một cái, sau đó thấy trước mặt có một tiệm bánh ngọt mặt mày lập tức hớn hở, vô cùng không khách khí gật đầu: "Tốt!" Sau đó không nói hai lời,
kéo Tiêu Hòa Nhã đi về phía tiệm bánh ngọt kia.
Vừa nhìn thấy tên tiệm đó Tiêu Hòa Nhã lập tức trợn tròn mắt, mẹ nó, có cần đối xử với cô như vậy hay không, cô chỉ là một người bình thường được không, loại
tiệm bánh ngọt quý tộc này chỉ có thời điểm anh trai tốt bụng mời khách
cô mới có thể đến được biết không?
"Đại thiếu gia, xin hỏi anh cần gì?" Vừa vào cửa, nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp vô cùng dịu dàng động lòng người hỏi.
Thượng Quan Ngưng kéo tay Tiêu Hòa Nhã cũng không nhìn cô nhân viên một cái
lạnh lùng mở miệng: "Thật xin lỗi, cô nhận lầm người! Đại thiếu gia vẫn
còn ở công ty!"
"Mời Nhị thiếu gia vào bên trong!" Lúc này một nhân viên phục vụ nhanh trí lập tức mở miệng nói.
Lần này Thượng Quan Ngưng ngược lại liếc cô nhân viên kia một cái, nhưng mà cái gì cũng không nói, trực tiếp kéo Tiêu Hòa Nhã đi vào khu trưng bày.
"Cái đó. . . . . . Hiệu trưởng, không phải đàn ông bình thường không thích
ăn đồ ngọt sao? Hơn nữa em chỉ nói là muốn mời anh uống nước trái cây,
không muốn mời. . . . . ."
Thượng Quan Ngưng dừng bước cứ như vậy bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt kia vô cùng có lực uy hiếp. Cứng rắn ngăn
chặn mọi lời nói của Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã rất muốn phun một ngụm máu trên mặt của anh, sau lại suy nghĩ một ngụm máu sẽ bán được
bao nhiêu tiền, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, mạnh mẽ nhìn
anh nở một nụ cười: "Được, anh thích ăn là tốt rồi, nước trái cây và đồ
ngọt đều giống nhau!"
Vậy cũng không khác biệt lắm! Lúc này
Thượng Quan Ngưng mới dời tầm mắt, nói với nhân viên phục vụ đứng ở bên
trong: "Tôi muốn hai cái này!" Thượng Quan Ngưng chỉ hai cái bánh ngọt ở trung tâm khu trưng bày.
Tiêu Hòa Nhã vừa nhìn giá tiền trên đó
nhất thời sắc mặt trắng bệch, hai cái bánh ngọt kia gần như bằng một nửa sinh hoạt phí trong một tháng của cô. Một cái 546, một cái 328, mẹ nó,
tại sao có thể có một hiệu trưởng như vậy? Tiêu Hòa Nhã cảm thấy ngực
mình đau nhói, từ ngón chân đến ngọn tóc cũng đau.
"Cô không nỡ?" Thượng Quan Ngưng híp đôi mắt phượng hỏi.
Tiêu Hòa Nhã vừa khóc vừa cười, lắc đầu, "Làm sao lại như vậy? Bỏ được, bỏ được, anh ăn đi!"
"Không!" Thượng Quan Ngưng giơ tay lên.
Mặt Tiêu Hòa Nhã vốn vô cùng u ám bỗng hai mắt sáng lên, kích động khác thường mở miệng: "Anh không ăn!"
"Đóng gói cho tôi!" Vốn là gương mặt nghiêm túc nhưng sau khi nhìn thấy cô kích động cười tươi như hoa nói.
Tiêu Hòa Nhã hộc máu, vỗ ngực liên tục hận không thể tiến lên bóp chết người này, choáng nha, chơi cô như vậy sao?
Chỉ chốc lát sau nhân viên phục vụ đã đưa cho Thượng Quan Ngưng hai hộp
bánh ngọt hảo hạng. Thượng Quan Ngưng nhận lấy sau đó đẩy Tiêu Hòa Nhã,
lúc này Tiêu Hòa Nhã mới chậm rì rì lấy ví tiền ra, trả tiền, vừa kiểm
tiền vừa rỉ máu. Một tháng mới qua một tuần lễ, phía sau cô phải làm sao đây?
"Tốt lắm, tiền đã trả xong còn đứng lỳ ở đây làm gì?" Thượng Quan Ngưng kéo cô rất là không khách khí nói.
Lúc này một luồng ánh sáng đột nhiên lóe lên, Tiêu Hòa Nhã trừng mắt nhìn
theo bản năng. Người ôm máy chụp hình đứng trước cửa tiệm rốt cuộc giống như đạt được mục đích mà cười lên.
Gương mặt Thượng Quan Ngưng vốn còn cười tươi nhất thời lạnh xuống, người nọ nhìn thấy cảnh này lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Thượng Quan Ngưng cười lạnh, không nhanh không chậm kéo Tiêu Hòa Nhã vẫn còn
trong trạng thái sững sờ, vừa định nói đã thấy người mới vừa rồi bị 1- 2 - 3 - 4 người áp giải qua đây.
"Từ nơi đó vẫn theo tới đây sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi, trên mặt cười cười.
Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, từ nơi đó theo tới đây? Vậy có phải biết mình mới vừa rồi ở đây. . . . . .
Thượng Quan Ngưng bỗng dùng lực nắm tay Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu
nhìn về phía anh. Không giống trò đùa dai trước đó và nụ cười đùa giỡn
mới vừa rồi, mà là một nụ cười trấn an. Nhất thời lo lắng trước đó đột
nhiên biến mất không ít, nếu như có thể trả lại tiền mua bánh ngọt mới
vừa rồi cho cô, khẳng định sẽ biến mất gần như không còn.
Thật may là Thượng Quan Ngưng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, trấn an xong mới nhìn về phía người kia.
"Lão đại, người này là ký giả của tòa soạn giải trí mới!" Đại Tứ đưa ra một tấm danh thiếp mới vừa tìm thấy.
Thượng Quan Ngưng nhận lấy, nhìn một chút rồi càng vui vẻ, "Giải trí mới? Không tệ, lá gan không nhỏ!"
"Anh. . . . . . Các người không có quyền lục soát cơ thể của tôi, tôi muốn
kiện các người! Buông tôi ra!" Ký giả mang theo mắt kính tức giận đùng
đùng nói, tất nhiên anh biết thân phận của người trước mặt, Nhị công tử
của Nhà họ Hạ, tất nhiên ai cũng không dám chọc, nhưng mà. . . . . .
"Kiện tôi?" Thượng Quan Ngưng cười càng vui vẻ, đưa tay cầm lấy máy chụp hình Đại Nhất đưa tới, vô tình phát hiện dọc theo đường đi anh và Tiêu Hòa
Nhã đều bị chụp hình, thậm chí còn có bóng lưng của bọn họ chạy ra từ
hội trường. Thượng Quan Ngưng híp mắt phượng, sau khi lấy thẻ nhớ ra mới đưa máy chụp hình cho Đại Nhất lạnh lùng mở miệng nói: "Đập!"
"Anh không được. . . . . . ." Vị phóng viên tiên sinh kia còn chưa nói hết
câu, loảng xoảng một tiếng máy chụp hình đã bị đập vỡ nát, mặc dù không
có vỡ nát Đại Nhất cũng đạp thêm mấy cái khiến nó vỡ nát.
"Tôi muốn kiện anh...anh là. . . . . ."
Thượng Quan Ngưng cũng không muốn nghe anh ta kêu gào nữa, kéo Tiêu Hòa Nhã
đi, trước khi rời đi không quên bỏ lại một câu: "Trước đánh một trận,
sau đó đưa đến đồn cảnh sát!"
"Dạ!" Nhất - Nhị - Tam - Tứ hưng
phấn bừng bừng giơ cao tay chào, sau đó không để ý ở trên đường cái sẽ
gây ảnh hưởng không tốt bắt đầu xắn tay áo lên, thoáng chốc tiếng kêu
thảm thiết như quỷ khóc, khiến phố xá hoang vu trở nên thật náo nhiệt.
Tiêu Hòa Nhã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sau lưng, tiết kiệm lòng từ bi,
Phật nói anh không vào địa ngục thì ai vào đây? Chỉ là vì sao vẫn còn
nắm tay? Vì sao?