Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 19: Xin nghe lời dạy bảo




Thượng Quan Ngưng nheo hai mắt lại, ánh mắt sắc bén hận không thể khoét vài cái lổ trên người cô !"Chạy tiếp đi!"

Tiêu Hòa Nhã khóc không ra nước mắt, mắt kính này thật hại người không ít! Cha đồng chí, nếu là người tốt ai lại muốn cưới một bà vợ cận thị đây? Dđlqđ - Cũng không biết nên vì tương lai con của mình tìm một người mẹ khá hơn một chút sao? Cuộc sống con gái cực kỳ khó khăn đấy!

Tiêu Hòa Nhã xoay người, mơ hồ thấy bóng dáng một người cao lớn đến gần mình. Mãi đến khi cho dù không mang mắt kiếng cũng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt người nọ, thì người nọ mới dừng bước. Chỉ là. . . . . .

Tiêu Hòa Nhã cố hết sức lui về phía sau, cho dù thị lực không tốt cũng biết khoảng cách như vậy không đúng, thế nhưng mới vừa lui được hai bước, lqđ.com, có một cánh tay mạnh mẽ khoác lên eo của cô, đem cô cố định ở trong phạm vi anh ta có thể nhìn thấy rõ.

"Hu hu hu . . . . . Hiệu trưởng, em sai lầm rồi!" Đột nhiên Tiêu Hòa Nhã bộc phát kêu gào tê thanh liệt phế, mười phần hối hận, "Hiệu trưởng, thầy tha thứ cho em, thật sự là em không cố ý!” thảo-dđlqđ Lại nói, Tiêu Hòa Nhã ở trong lòng kêu rên, làm phiền ngài cách xa ra một chút, đem gương mặt xinh đẹp như vậy đưa gần sát mặt của một hoa si chính hiệu, thật sự rất nguy hiểm đó, nếu lỡ như tôi làm ra chuyện gì khác người, anh lại nổi giận với tôi, đến lúc đó tôi gánh không nổi. . .

"Sao, sai lầm rồi?" Thượng Quan Ngưng một tay ôm eo cô, còn một tay cầm mắt kiếng của cô giọng nói trầm trầm lạnh như băng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã trợn to hai mắt, lại nói vốn mắt cô cũng rất lớn, trừng một cái như vậy càng lớn hơn, bỏ qua một bên hành động mới vừa rồi không sáng suốt, cũng coi như là một người xinh đẹp nhỏ nhắn linh động đáng yêu, chẳng qua là. . . . . ."Hiệu trưởng, em cho là chỉ có mình em cận thị nặng, hóa ra thầy cũng cận thị nha, có phải thầy đeo kính sát tròng hay không? Mới vừa va vào mạnh như vậy thế mà vẫn chưa rớt ra?"

"Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng trong khoảng thời gian ngắn không thốt ra được từ nào, cũng chỉ có cô gái này mới có thể nói một đống lớn lời vô nghĩa như thế!

"Không phải sao?" Tiêu Hòa Nhã có vẻ không tin, "Lỗi rõ rành rành như vậy còn phải hỏi em: sao, sai lầm rồi, không phải cận thị thì là gì?"

"Em. . . . . . Giỏi lắm!" Thượng Quan Ngưng giận quá hóa cười, "Tôi lại muốn. . . . . ."

"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã nâng một tay lên ngăn giữa hai người, "Hiệu trưởng, rốt cuộc em biết tại sao vừa nhập học thầy cứ thích làm khó em như vậy!"

"Hả?" Thượng Quan Ngưng buồn cười, nhưng cũng ngừng lại đợi cô nói cho anh biết.

"Thầy đối với em vừa thấy đã yêu!" Đây không phải là câu hỏi nữa, Tiêu Hòa Nhã rất là khẳng định nói, "Em biết có người thích dùng một chút phương thức cực kỳ biến thái để biểu đạt tình cảm của mình, chẳng qua em có lòng tốt nhắc nhở thầy, mặc dù thầy là Hiệu trưởng trường học này, nhưng dù sao em tới đây trước thầy một năm, ăn cơm ở học viện Nam Cực này cũng nhiều hơn thầy một năm," nói tới chỗ này, vẻ mặt trịnh trọng của Tiêu Hòa Nhã cố ý dừng một chút lúc này mới nói tiếp: "Đừng bảo chi thầy là Hiệu trưởng, cho dù là giữa bạn học chung lớp nói chuyện yêu đương cũng vị phạm nội quy, cho nên, Hiệu trưởng đại nhân, thầy nên bỏ cái ý nghĩ đó đi, tuy rằng em cũng có chút không nỡ!" Nói dứt lời, thiếu chút nữa muốn che mặt khóc rống, Hoa Dạng Niên Hoa(năm tháng vàng son), gặp một người thích mình quả thật rất hãnh diện, huống chi người nọ dáng dấp quả thật vô cùng ngon miệng !

Sau khi người nào đó diễn giãi ngụy biện mê hoặc người khác xong, bên này Thượng Quan Ngưng như bị chấn động, cánh tay vốn đang siết chặt eo của cô cũng tự động buông xuống, anh đối với cô vừa thấy đã yêu? Gặp quỷ anh mới đối với cô vừa thấy đã yêu. Định thần nhìn lại. Đáng lý dáng vẻ của Tiêu Hòa Nhã lúc này phải là nét mặt đáng tiếc, nhưng ai dè cô lại đang chổng vó, nét mặt đau khổ vô cùng.

"Hiệu trưởng đại nhân, coi như thầy không tiếp thụ nổi sự thật này, có thể suy nghĩ giùm cho em không, trước khi buông tay ra thầy không nghĩ tới em sẽ ngã xuống sao?" Tiêu Hòa Nhã khổ sở, không nhìn thấy rõ mặt của người kia.

Thượng Quan Ngưng lườm cô một cái, quyết định không so đo với lối suy nghĩ viễn vông của người kia, tuyệt không dịu dàng đem mắt kính đeo lên trên mặt của cô, trực tiếp xoay người đi, "Thật ngượng ngùng khiến em phải thất vọng, quả thật tôi không có loại yêu thích này! Tốt nhất em nên tìm đối tượng hoang tưởng khác đi!"

Tiêu Hòa Nhã ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, chậm rãi đỡ mắt kiếng lên, thật lâu mới lắc đầu một cái, "Aizz! Người khi đối mặt với thật lòng mình cũng cần phải dũng cảm!" Hai cánh tay chắp sau lưng giống như “ông cụ non”, lúc này mới xoay người vừa định cất bước đi về phía trước lại đâm sầm đụng vào một người khác.

Người kia sau khi nhìn rõ người vừa đụng mình liền nhíu nhíu mày, "Em này. . . . . ."

"Thật xin lỗi, em không phải cố ý!" Tiêu Hòa Nhã vô cùng hiểu lễ phép khom lưng nói xin lỗi.

"Em không biết tôi?" Người phụ nữ cầm trong tay sách giáo khoa lớp mười một nhướng mày lên hỏi.

Tiêu Hòa Nhã mở to mắt lên len lén nhìn thật kỹ người trước mắt này một chút, nói thật đúng là không có ấn tượng gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là kín đáo mở miệng nói: "Hình như không quen!"

Người nọ gật đầu một cái, "Em không biết tôi, dù sao mới đi học mấy ngày thì em đã bỏ hết mấy tiết học!"

Gương mặt Tiêu Hòa Nhã tối sầm, cuối cùng nhắm mắt giải thích: "Em có xin phép nghỉ ba ngày!"

Lâm Tuyết Thư, giáo viên chủ nhiệm lớp mười một, trừng cặp mắt đeo kính lên nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm, "Quả thật, ba ngày trước hình như tôi có nhận được một thông báo xin nghỉ!"

Tiêu Hòa Nhã im lặng, nghĩ đến người này chính là chủ nhiệm mới của lớp cô, không còn cách nào đành khom lưng cúi chào thật thấp, "Cô giáo, nếu như em có thể biết trước ngày thứ hai sốt cao không giảm, em nhất định đưa đơn xin nghỉ cho cô!"

Khóe miệng Lâm Tuyết Thư không khống chế giật giật, cuối cùng tận lực duy trì bình tĩnh: "Tốt lắm, buổi sáng còn hai tiết học, không cần phải bỏ nữa, mặc dù theo không kịp lớp học, cũng không cần kéo chân lớp tụt lại mới phải!"

"Xin nghe theo lời dạy bảo của cô!" Vừa khẽ khom người, tựa như cung kính đưa tiễn Huyện thái gia cho đến khi Lâm Tuyết Thư chịu không nổi bỏ đi, lúc này cô mới ngẩng đầu lên xoay người trở về lớp học.