Sau đó nữa. . . . . .
Tiêu Hòa Nhã mất tích! Chỉ nói là đi dạo phố cùng với Ôn Tiểu Noãn mà thôi, người đã mất tích rồi!
"Cậu nói cái gì?" Ngồi ở trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng nghe Tiểu Ngũ báo cáo lại giống như không nghe thấy, chỉ là giọng nói lại lạnh thêm mấy độ.
"Lão đại, chị dâu đi dạo phố cùng với Ôn tiểu thư, bị người tưởng lầm là bạn gái Mạc Tân, bị fan hâm mộ của Mạc Tân vòng vậy, chị dâu sợ báo chí đưa tin Ôn tiểu thư, nên để cho chúng em hộ tống Ôn tiểu thư rời đi, mà chị dâu lại biến mất không thấy!"
"Biến mất không thấy gì là có ý gì?" Thượng Quan Ngưng hỏi.
Hai người Tiểu Ngũ Tiểu Lục vội vàng cúi đầu. "Chúng em chỉ mang Ôn tiểu thư đi ra ngoài từ trong đám người, thời điểm tới tìm chị dâu thì bóng dáng đã biến mất. Sau đó tìm khắp cả con đường cũng không có tung tích chị dâu, sau đó Ôn tiểu thư phong tỏa cả con đường, vẫn không tìm được chị dâu như cũ!" Tiểu Ngũ nói xong, tâm muốn chết cũng đều có, hai người thế nhưng không có bảo vệ tốt một cô gái, bây giờ nghĩ lại những fans kia khẳng định là được sắp đặt. Nhưng ai dám ở Thành phố Hoa cướp đi con dâu nhà họ Hạ đây?
"Lão đại, lần này người tới không tốt!" Vẻ mặt Đại Tứ nặng nề nói.
"Đại Nhất, cậu thử định vị vị trí của cô ấy một chút!" Mặt Thượng Quan Ngưng không chút thay đổi nói. Có thể ở Thành phố Hoa cướp người đi, trong nước sợ là không có mấy người, như vậy. . . . . . Thượng Quan Ngưng xoay người lại nhìn thấy Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trên cầu thang không nhúc nhích.
"Tôi sẽ không để cho cô ấy có chuyện gì!" Thượng Quan Ngưng kiên định nói xong, nhưng mà. . . . . . Lần trước anh cũng nói như vậy, lại làm cho cô mất một đứa bé cùng với. . . . . .
"Mẹ không có việc gì đâu!" Giọng nói của Tiêu Tiểu Bảo rất nhỏ lại rất nghiêm cẩn nói.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó liền phân phó tất cả Nhất - Nhị - Tam - Tứ đều đi tìm Tiêu Hòa Nhã, thời gian không dài, chỉ cần ở Thành phố Hoa anh nhất định có thể tìm được cô.
Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào chọn tấm hình kia! Tiêu Hòa Nhã vừa bò đứng dậy liền bắt đầu mắng, rõ ràng cô và anh trai chụp nhiều ảnh đẹp mắt như vậy lại cố tình chọn hình xấu nhất mà cô muốn hủy nhất, thật là thật không có tính người.
"Mắng đủ chưa?" Tiếng Trung không tính là lưu loát vang lên ở đỉnh đầu của cô.
Trong nháy mắt Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu cảm giác long trời lở đất! Cô cắt mẹ nó lải nhải! Tuy rằng xuyên qua rất lưu hành, nhưng mà cô lại rất lỗi thời nên sẽ không tới lượt cô chứ! Tiêu Hòa Nhã nhìn người đàn ông trung niên một thân ki-mô-nô trước mắt. Cô không chỉ có xuyên qua còn xuyên đến Nhật Bản rồi hả? Coi như xuyên qua dầu gì cũng cho cô xuyên đến thời điểm Đường hưng thịnh Thanh phồn thịnh chứ, cái khác cô học không tốt nhưng lịch sử cũng không tệ lắm, cô đều đọc sách lịch sử như cuốn truyện, nhưng cô không biết lịch sử Nhật Bản! Ngài để cho tôi xuyên đến nơi này thì sống thế nào đây?
"Annyeong-haseyo!" Tiêu Hòa Nhã chuẩn bị nhập gia tùy tục, rất là cung kính nói với ông lão kia một câu ngoại quốc, sau đó suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra giống như là tiếng Hàn, nhất thời trở thành 囧囧.
"Hừ!" Người đàn ông Nhật Bản kia rất là không khách khí phất tay áo xuống, lỗ mũi hướng lên trời nói: "Chớ khoe khoang miệng lưỡi! Tới đây cô tốt nhất đàng hoàng lại cho tôi, nếu không gặp tai họa bất ngờ thì không thể trách người khác!"
"Á. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cực kỳ im lặng, thành ngữ Trung Quốc là dùng như vậy sao? Hiện tại rốt cuộc trải nghiệm được, không học thức thật là đáng sợ! Choáng nha, tiếng Trung Quốc ông ta học không tốt nói qua loa, nhất định giả bộ bác học mở miệng là nói thành ngữ, buồn nôn ai vậy!
"Cô đừng cho là im lặng là vàng, cô không mở miệng thì im lặng không nói luôn cũng được." Nói xong, cũng không quản phản ứng của Tiêu Hòa Nhã trực tiếp đạp guốc gỗ lộc cộc lộc cộc bỏ đi.
Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn bị đánh bại! Khuôn mặt đầy vạch đen! Cô rơi xuống rồi thần linh ơi! Có muốn cho người sống nữa hay không! Tính đi liền đi, Tiêu Hòa Nhã cũng vô ý suy nghĩ thành ngữ này độc hại lỗ tai mình. Nhìn quanh bốn phía một cái. Cùng với bộ kimônô này nhất trí đây là một gian phòng. Không có giường không có ghế ngồi không có ghế sofa cô thường gặp cái gì cũng không có. Sau đó nữa phát hiện giày mình không biết bị người nào cởi. Chỉ mang một đôi tất vải màu trắng.
Đứng dậy từ dưới nền nhà, Tiêu Hòa Nhã quyết định đi ra bên ngoài xem một chút, sau đó tự hỏi mình ngã xuống đất thế nào lại chạy đến Nhật Bản! Vốn là đi dạo phố cùng với Ôn Tiểu Noãn, vừa vặn hỏi cô ấy một chút chuyện cùng với anh mình thế nào rồi, ai ngờ đến mới vừa xuống xe đã bị một đống người vây quanh, bảo vệ hình tượng to lớn của thiên kim tiểu thư Thị trưởng thành phố Hoa, cô rất là vô tư bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục mang Tiểu Noãn ra khỏi đám người, cô lại đột nhiên mất đi ý thức, sau đó khi tỉnh lại đã đến Nhật Bản rồi. Haizz, đúng là cuối cùng đến đây, chỉ là lần trước tính toán tới du lịch, đây mới là bị người ta bắt cóc tới! Cũng không biết người bắt cóc cô là vì tiền hay sắc! Vì tiền giải quyết được, dù sao nhà hiệu trưởng rất có tiền, vì sắc thì có chút khó làm! Dù sao hiện tại cô cũng là phụ nữ có chồng! Làm cho người ta vì cô làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy ngượng chết à!
Vừa ra khỏi cửa, chính là trong mắt hiện đầy màu trắng, trong suốt có chút chói mắt! Thì ra là tuyết đã rơi! Tiêu Hòa Nhã kích động, chân không đi ra ngoài rồi lại bị đông lạnh trong nháy mắt quay trở lại. Không ngừng dậm chân trên sàn nhà bằng gõ. Đông chết đông chết rồi! Thì ra nơi này lạnh hơn thành phố Hoa nhiều như vậy! Suy nghĩ một chút, rất nhanh bước sang năm mới rồi, làm sao mà không lạnh đây!
"Này! Đều phải mừng năm mới các người bắt tôi sang đây làm gì vậy! Đến lúc đó các người phải phát bao lì xì cho tôi đó nha!" Tiêu Hòa Nhã rống to về phía sân không có một bóng người, thế nhưng chỉ có thể nghe tiếng vang của mình, còn có mấy con chim sẽ kêu lên âm thanh khác cũng không nghe thấy. Quá không thú vị rồi.
Sau khi kêu mấy lần không ai trả lời, hứng thú hơn nữa cũng mất, Tiêu Hòa Nhã ngó trái ngắm phải tìm được giày của mình ở cửa, kết quả là một tay xách một chiếc bắt đầu đi dạo vườn. Dĩ nhiên cô vẫn rất tiếc sinh mạng, không có chạy đến trên tuyết, rất ngoan ngoãn đi ở hành lang. Phía ngoài tuyết rơi một lát dừng một lát, nhìn thấy cô cũng rất im lặng không nói gì. Tính cách này thật là không được!
"Có ai không? Xin hỏi có người hay không! Hello?おはよう*? Annyeong-haseyo?" Một cửa một câu, thế nhưng trước sau vẫn không có gặp một người. Đang lúc cô chuẩn bị buông tha cô lại giống như nghe thấy một tiếng ho khan. (*Tiếng nhật: xin chào)
Tiêu Hòa Nhã men theo âm thanh từ từ đi tới, là nơi này sao? "Này. Có người. . . . . . A. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết đã bị người phía sau lôi đi. Tiêu Hòa Nhã sợ hãi kêu quay đầu lại nhìn thấy chú Thành Ngữ đang tức giận nhìn cô chằm chằm.
"Ai cho cô tự tiện chủ trương đi loạn đấy! Con nhóc thối tha không hiểu lễ nghĩa này!" Chú Thành Ngữ rất không khách khí mắng.
Tiêu Hòa Nhã cúi đầu uất ức. "Chú cũng không có nói cho tôi biết là không thể đi loạn mà!"
"Cô. . . . . ." Chú Thành Ngữ tức thì nóng giận.
"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã cắt đứt lời của ông ta. "Tôi muốn hỏi một chút, giữa mùa đông chú mặc váy có lạnh không?"
"Cô nói cái gì? Váy? Con nhóc ngốc có mắt không tròng này, đây là ki-mô-nô, ki-mô-nô Đại Nhật Bản!" Chú Thành Ngữ gầm lên giận giữ. Gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Tiêu Hòa Nhã không nói gì tránh không khỏi chỉ có thể đưa tay che lỗ tai của mình! Ki-mô-nô thì ki-mô-nô, phải mặc giống như bộ dạng bị người ta lột sạch quần áo vậy?
"Chú, nơi này là chỗ nào? Chú trói tôi tới đây làm gì? Không phải là muốn xem tôi như áp trại phu nhân của chú chứ? Nhưng tôi nói cho chú biết, tôi mới mười tám tuổi, đoán chừng cháu gái của chú cũng lớn hơn tôi! Chính là chú suy nghĩ lại người khác đi!"
"Cô nói năng bậy bạ!" Chú Thành Ngữ mặt đỏ tía tai, còn kém không có động thủ đánh cô. "Phu nhân của tôi là người phụ nữ hòa nhã nhất Đại Nhật Bản, con nhóc như cô lễ phép không bằng một phần vạn của bà ấy!"
Tiêu Hòa Nhã không có chút cảm giác nào sẽ bị đả kích, bởi vì cô cảm thấy lời của ông ta nói khẳng định không xác thực, bạn nghĩ đi, Nhật Bản có chút như vậy bọn họ không nên nói mình là Đại Nhật Bản, cho nên việc thanh danh cực kì hòa nhã tất nhiên cũng không phải là cực kỳ hòa nhã.
"Chú, chú nói thẳng đi, trói tôi tới đây là vì cái gì?" Tiêu Hòa Nhã không nhịn được vung tay, cho đến khi phát hiện có một vật thể không xác minh vừa vặn rơi vào trên gương mặt tuấn tú của ông ta mới phát hiện trong tay còn mang theo giày. Nhìn thấy vẻ mặt muốn bùng nổ Tiêu Hòa Nhã vội vàng nói xin lỗi. "Thật xin lỗi chú, tôi không cố ý, chú đừng kích động! Tôi thật sự không cố ý!"
"Sao Tiểu thiếu gia có thể thích cô gái như cô vậy! Thật là làm cho người mất hết khẩu vị!" Chú Thành Ngữ phất tay áo của ông ta xuống trực tiếp xoay người đi.