Cùng ngày xuất viện trời nắng, cuối tháng tám thời tiết vẫn rất nóng, nhiệt độ bên ngoài rất cao.
Cố Uyên Đình lo Nhiên Nhiên phơi nắng, dặn tài xế lái xe đến thẳng dưới tầng bệnh nhân nội trú chờ.
Vết thương của Tô Ý Nhiên đã khép lại, thế nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, lại còn tiêm thuốc giảm đau nên cậu xuống giường đi lại sẽ cảm thấy đau, một tháng sau họ phải đến bệnh viện khám lại.
Cố Uyên Đình không nỡ ép Nhiên Nhiên đi, hắn ôm cậu đi ra phòng bệnh, xuống tầng.
Dọc đường đi qua hành lang, trong sảnh có không ít y tá và bệnh nhân. Tô Ý Nhiên cảm nhận được ánh mắt của người khác mà xấu hổ, vùi mặt vào trong ngực anh Đình.
Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn Nhiên Nhiên xấu hổ, không nhịn được muốn hôn cậu, mà nhịn được.
Ba Tô mẹ Tô, hai bà bảo mẫu cùng đi theo. Mẹ Tô ôm cháu trong tã lót, ba Tô cùng bà bảo mẫu hỗ trợ cầm đồ. Từ lâu họ đã chẳng lạ với việc Cố Uyên Đình bảo vệ Tô Ý Nhiên, rất bình tĩnh theo sát đi ra cùng.
Tài xế đã đợi ở cửa tầng nội trú, thấy giám đốc Cố và cậu Tô đi ra, vội vàng mở một cái dù che nắng màu đen cho họ. Cố Uyên Đình che chở Nhiên Nhiên, cẩn thận thả cậu vào xe.
Tổng cộng ba chiếc xe đến đón, Cố Uyên Đình và Tô Ý Nhiên ngồi một xe, những người khác ngồi hai xe còn lại.
Ngồi vào trong xe, Cố Uyên Đình mới không nhịn được hôn Nhiên Nhiên một cái: "Chúng ta về nhà."
Tô Ý Nhiên liếc nhìn tài xế, phát hiện có vách ngăn mới yên tâm. Cậu cười với anh Đình: "Vâng, về nhà nha."
Tuy rằng phòng bệnh trong bệnh viện được bố trí như nhà trọ cao cấp, ở rất thoải mái, nhưng vẫn không thoải mái như trong nhà của mình.
Xe chậm rãi chạy khỏi bệnh viện, sắp tới nhà.
Lần này xuất viện họ chỉ thu dọn một ít đồ cần mang về, còn rất nhiều thứ để lại ở phòng bệnh. Cố Uyên Đình đã bảo người thu dọn, ngày mai đem hết về nhà.
Ba Tô mẹ Tô vẫn ở trong phòng cho khách, em bé ở trong phòng trẻ con, hai bảo mẫu thay phiên trực đêm.
Em bé còn quá nhỏ, Tô Ý Nhiên muốn để con ngủ trong phòng ngủ với cậu và anh Đình. Mẹ Tô cũng có ý này, không yên lòng để cháu ở phòng trẻ con, còn bảo để cho cháu ngủ ở phòng cho khách với mình và ba Tô. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng Cố Uyên Đình thuyết phục họ: "Hai bảo mẫu là người chuyên nghiệp, để hai bà thay phiên trực đêm có thể giữ sức khỏe, có thể chăm sóc em bé tốt hơn, sẽ không xảy ra sơ suất."
Nằm viện mười ngày, các bà bảo mẫu rất đáng tin và kiên trì, Tô Ý Nhiên và mẹ Tô ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày về nhà, Tô Ý Nhiên được tắm sạch sẽ. Trước đó trong bệnh viện tuy rằng mỗi ngày đều lau người cũng rất sạch sẽ, thế nhưng phải cố kỵ vết thương, không thể tắm, cậu cứ có cảm giác mình bẩn.
Cố Uyên Đình không cho Tô Ý Nhiên tự tắm, hắn vào phòng tắm xả nước, điều chỉnh nhiệt độ, giống như lúc trước, quay về cởi sạch Nhiên Nhiên, ôm cậu vào trong phòng tắm ấm áp rửa ráy cho cậu.
Tô Ý Nhiên cảm thấy da mặt của mình dày hơn, mặt không đỏ tim không đập nhanh, bình tĩnh hơn nhiều.
Trong quá trình tắm rửa, Cố Uyên Đình không thể tránh khỏi nhìn thấy vết thương ở bụng Nhiên Nhiên. Chỗ đó đã khép lại, kết vảy màu trắng, trông khá bằng phẳng bóng loáng, trên thân thể trắng nõn của Nhiên Nhiên cơ hồ không nhìn thấy.
Cố Uyên Đình cẩn thận tránh miệng vết thương ở bụng, bảo vệ vết thương không bị dính nước, tắm xong cho Nhiên Nhiên, lại dùng khăn lông khô bọc lấy cậu, nhẹ nhàng lau khô nước trên người cậu, thay áo ngủ.
Tô Ý Nhiên được anh Đình ôm về giường, theo bản năng nhìn giường. Trong phòng bệnh giường trẻ con cách giường của cậu không xa, luôn trong phạm vi tầm mắt của cậu.
Thế nhưng hiện tại bên giường của cậu trống trơn, Tô Ý Nhiên không khỏi mất mát, buổi tối đầu tiên mới chia phòng ngủ với con, cậu đã nhớ con rồi.
Cố Uyên Đình nhận ra tầm mắt của cậu, đoán cậu nhớ con, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xuất hiện cảm xúc thất vọng, hắn nói: "Anh ôm con vào nhé?"
Mắt Tô Ý Nhiên sáng lên, cậu vội gật đầu: "Vâng."
Phòng trẻ con ở tầng hai, rất gần phòng cho khách của ba mẹ. Cố Uyên Đình xuống tầng ôm em bé đang ngủ vào, mới ôm vào phòng đã thấy Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm cửa, hiển nhiên là đang chờ đợi con.
Hắn nghĩ trong bệnh viện con vẫn luôn ở chung với họ, mà hiện tại vừa mới tách ra một hồi, Nhiên Nhiên đã không nỡ như thế rồi.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình ôm con vào, vội vã giang hai tay với hắn, hiển nhiên là muốn ôm con một cái.
Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn nhóc con trong ngực của mình, da vẫn chưa hết đỏ, chỉ là không còn nhăm nhúm nữa, hắn nghĩ thầm, vẫn xấu.
Hắn không chần chừ đưa con cho Tô Ý Nhiên, thấy cậu ôm con nhìn không chớp mắt, còn kề trán thân mật với con, lòng lúc thì chua loét, lúc thì mềm mại.
Hắn vừa ghen tị với hình ảnh này, vừa thích hình ảnh này, có chút không nỡ.
Cố Uyên Đình yên lặng nhìn một lúc, tự điều chỉnh nội tâm của mình. Đó là con của hắn và Nhiên Nhiên, bé thiên sứ của hắn hiện tại đang ôm bé thiên sứ nhỏ hơn của họ.
Cố Uyên Đình nghĩ đi nghĩ lại, tim mềm nhũn. Hắn ngồi xuống bên giường cạnh Nhiên Nhiên, ôm hai thiên sứ một lớn một nhỏ vào lòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cùng Nhiên Nhiên, con, một nhà ba người sống cuộc sống bình thản ấm áp, hắn mong đợi đã lâu rồi, không phải sao?
Tô Ý Nhiên ngẩng đầu nhìn anh Đình, mỉm cười với hắn, lại cúi đầu nhìn em bé đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Con ngủ ngon thật đấy."
Cố Uyên Đình gật đầu, ngắm em bé trong ngực cậu: "Mấy ngày nay hình như lớn thêm chút."
Hai người dựa vào nhau, vừa ngắm con vừa nhẹ giọng nói chuyện. Được một lát, Cố Uyên Đình sợ Tô Ý Nhiên ôm con mệt, nhận lấy con: "Vết thương của em chưa lành hẳn, để anh ôm."
Hắn vừa mới ôm lấy con, như là mở ra công tắc gì trên người con, nó choàng tỉnh, mở mắt ra liếc mắt nhìn hắn, sau đó khóc oa oa.
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên bật cười, nhưng cậu đã quen với việc con tỉnh là khóc: "Có phải là tiểu không?"
Cố Uyên Đình sờ bỉm của con, đúng là ướt, đặt con lên giường, tìm bỉm mới trong tủ. Trong phòng của họ cũng có đồ dùng của em bé.
Cố Uyên Đình cởi bỉm ẩm ra, trong bệnh viện hắn cũng từng làm không ít lần, cho nên động tác rất nhuần nhuyễn.
Thế nhưng lần này bất ngờ đã xảy ra, hắn đang muốn thay bỉm sạch sẽ cho con, đột nhiên nó tiểu lần nữa, một dòng nước bắn ra, có vài giọt còn văng lên mặt hắn...
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình mặt không đổi sắc ngồi dậy, lau mặt mình.
Đây là cuộc sống một nhà ba người, bình thản ấm áp...
Tô Ý Nhiên sắp cười chết, nhưng vẫn phải kiêng kỵ vết thương, không thể cười quá sức, không thì cậu sắp cười nghiêng ngả luôn rồi.
Cậu thấy anh Đình mặt không hề cảm xúc nhìn con, liều mạng nín cười: "Anh Đình, chắc là vừa nãy lúc con dậy vẫn chưa tiểu xong, bị anh quấy rầy nên dừng lại... Anh đi rửa mặt đi, em thay cho."
Những ngày qua Tô Ý Nhiên cũng học tập rất nhiều, thay bỉm vẫn có thể làm được.
Cố Uyên Đình vẫn không cho Nhiên Nhiên làm, lấy giấy ăn lau mặt và tay, kiên cường tiếp tục thay bỉm cho con.
Em bé đã không khóc nữa, dùng đôi mắt ngây thơ thuần khiết chớp chớp nhìn Cố Uyên Đình, còn bật cười với hắn, đáng yêu không chịu được.
Cố Uyên Đình: "..."
Hắn yên lặng vào phòng tắm, yên lặng rửa tay.
Buổi tối đầu tiên về nhà đã kết thúc kiên cường như vậy.
Hai tuần sau, cách mỗi một ngày Tô Ý Nhiên lại uống canh gà đen, canh long nhãn hạt sen, canh sườn đương quy táo hồng bổ sung khí huyết, cộng thêm rau củ bổ khí huyết và hoa quả, được chăm khí sắc càng ngày càng tốt.
Bởi vì cậu khôi phục rất tốt, tình trạng sức khỏe cũng tương đối ổn, hai ngày trước, cô Tiền bảo mẫu còn dạy cậu tập một vài động tác khôi phục hậu sản, sau đó mỗi buổi chiều cậu đều phải luyện tập ở phòng tập thể hình trong nhà nửa tiếng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hôm đó, Tô Ý Nhiên luyện tập ở trong phòng thể hình, Cố Uyên Đình vẫn theo cậu giúp cậu duỗi chân, duỗi tay, duỗi thẳng người.
Cậu ở trong phòng thể hình, quỳ gối trên thảm yoga, mông chạm gót chân, thẳng lưng, tay đặt trên thảm yoga, nâng mông lên, cong người về sau.
Cố Uyên Đình nắm chân Nhiên Nhiên, giúp cậu làm động tác, thế nhưng...
Tô Ý Nhiên chậm rãi thu chân trái lại, lại khôi phục tư thế trước, sau đó bắt đầu mở rộng đùi phải.
Cố Uyên Đình nuốt nước bọt, lại nhìn cái mông vừa tròn vừa vểnh của Nhiên Nhiên, nơi đó đang quyến rũ hắn theo động tác của cậu...
Ánh mắt Cố Uyên Đình tối sầm.
Tô Ý Nhiên đang tập trung làm động tác, mắt cậu tập trung nhìn thẳng phía trước, đồng thời điều chỉnh hô hấp theo động tác, không hề phát hiện ra sự thay đổi của Cố Uyên Đình.
Cố Uyên Đình vừa giúp Nhiên Nhiên vận động, vừa không nhịn được lại nhìn mông cậu. Chỗ đó hắn từng nhìn, từng sờ, còn từng hôn, rất trắng, rất mềm, rất mịn.
Cố Uyên Đình miệng khô lưỡi khô.
Tô Ý Nhiên vất vả làm xong một loạt động tác, thay đổi tư thế, định tập thêm, sau đó thấy ánh mắt anh Đình nhìn mình đã đến độ vừa thâm sâu vừa đen tối, như là sói đói nhìn chằm chằm thịt đến bên miệng, vô cùng nguy hiểm.
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn mình, như không có chuyện gì xảy ra: "Không cần phải để ý đến nó, nào, chúng ta tiếp tục làm động tác kế tiếp."
Tô Ý Nhiên: "..." sao có thể làm như thể không có chuyện gì xảy ra chứ!
Cậu khó khăn nói: "Anh Đình, hay là... anh đi giải quyết đi..."
Cố Uyên Đình lắc đầu, nhìn cậu thật sâu: "Em khôi phục quan trọng hơn." giọng hắn rất trầm thấp, như đang ám chỉ gì đó, "Mau khỏe lên đi, Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên: "..."
Không hiểu sao cậu rùng mình một cái, sau đó ngoan ngoãn tiếp tục tập luyện khôi phục dưới yêu cầu của anh Đình.
Cố Uyên Đình kiên cường không để ý đến mình, tiếp tục giúp Nhiên Nhiên tập luyện. Hắn nhìn chằm chằm Nhiên Nhiên mở rộng cơ thể theo động tác, một mảng da nhỏ trắng nõn lộ ra trong lúc vô tình, bỗng càng lúc càng cứng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn bắt đầu mơ màng... đêm đầu của hắn và Nhiên Nhiên.
Đêm đầu... Đêm đầu!
Hắn kích động.