Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 18: Đau răng




Dọc theo đường đi, Tô Ý Nhiên lén lén lút lút ăn mấy viên kẹo.

Đắc ý.

Hai người về đến nhà, bắt đầu cùng ở nhà bếp làm cơm tối.

Cơm tối hôm nay dự định làm thịt xào cà tím, cá hấp xì dầu, trứng gà chiên ớt chuông và canh đầu cá.

Tô Ý Nhiên thả cà tím vào chảo dầu trước, xào thành ở mềm cả trong cả ngoài, vớt ra đĩa đựng, lại xào thịt xay, chảo nóng đảo dầu, bật lửa nhỏ bỏ hành gừng tỏi vào.

Bởi vì hành thái rửa sạch chưa ráo nước, nước dính nồi chảo, "xèo xèo" vang vài tiếng, bắn vài giọt dầu sôi văng lên mu bàn tay Tô Ý Nhiên, cậu đau đến "A" một tiếng, nhanh chóng rụt tay về.

Cố Uyên Đình lập tức thả ớt chuông trêи tay, cau mày muốn kiểm tra mu bàn tay của cậu: "Sao thế?"

"Không sao," Tô Ý Nhiên né tránh Cố Uyên Đình, vội vội vàng vàng cầm lấy xẻng nấu ăn, "Hành sắp cháy hành sắp cháy."

Cố Uyên Đình thấy cậu như vậy không thể làm gì khác hơn là đoạt lấy xẻng nấu ăn, nhanh chóng xào hành gừng tỏi hai lần, trong chảo còn đang bắn dầu sôi, cũng bắn tóe vài giọt lên mu bàn tay của hắn, hắn không hề bị lay động mà tiếp tục xào.

Tô Ý Nhiên vội vã đổ thịt xay vào, trong chảo lúc này mới không bắn dầu nữa, chỉ chốc lát sau, hương vị hành gừng tỏi và thịt thơm bay đi ra, ngửi cũng làm người ta thấy thèm.

Binh hoang mã loạn xào thịt xong, Cố Uyên Đình lập tức thả xẻng nấu ăn xuống, cầm tay Tô Ý Nhiên, đau lòng sờ sờ chỗ bị bắn dầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Đau không?"

Tô Ý Nhiên mím môi cười: "Nào có yếu ớt như vậy, không đau," cậu nghĩ tới anh Đình vừa nãy cũng bị dầu sôi văng vào, vội vã nắm chặt tay anh Đình, sờ sờ mu bàn tay của hắn, đau lòng hôn một cái, "Anh đau không?"

Trong lòng Cố Uyên Đình mềm nhũn, hôn tay Tô Ý Nhiên: "Không đau." Hắn không nhịn được hôn thêm mấy lần.

Hai người hôn đến hôn đi chơi một hồi, như trẻ con, cuối cùng nhìn nhau cười.

Không khí ngọt ngào.

Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên, lại một lần rất muốn hôn môi cậu.

Tô Ý Nhiên đổ cà tím vào đĩa, che nhiệt khí: "Mau nấu nhanh, không thể chờ cà nguội."

Cố Uyên Đình tiếp tục cắt ớt chuông, cắt xong đánh trứng gà đổ ra bát, đổ gia vị, lấy đũa khuấy trứng gà lanh canh trong bát.

Tô Ý Nhiên bắt đầu làm cá hấp xì dầu và canh đầu cá.

Binh hoang mã loạn nhà bếp một hồi, khôi phục ấm áp cùng yên tĩnh nhàn nhạt.



Cơm nước xong, hai người thu dọn bàn, rửa bát cọ xoong, Tô Ý Nhiên thừa dịp anh Đình không chú ý, trộm ăn vài viên kẹo sữa.

Sau khi ăn điểm tâm ngọt, đắc ý.

Cố Uyên Đình ở trong bếp rửa xong nồi lau tay đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tô Ý Nhiên làm ổ trêи ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa nhét kẹo vào miệng ăn.

Hắn hơi nhíu mày, có phải là ăn hơi nhiều?

Tô Ý Nhiên quay đầu nhìn thấy Cố Uyên Đình, động tác ăn kẹo không khỏi cứng ngắc.

Xong xong, không bị anh Đình phát hiện chứ?

Cậu cứng quai hàm, dùng đầu lưỡi ʍút̼ cho kẹo mềm ra, mặt ngoài không động đậy nuốt xuống, sau đó thả lỏng, làm bộ bất cứ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra: "Anh Đình, mau đến xem TV." Cậu thản nhiên vỗ vỗ ghế salon.

Cố Uyên Đình nói: "Hôm nay có phải là ăn hơi nhiều kẹo không?"

Tô Ý Nhiên: "..."

Lật xe...

Tô Ý Nhiên ảo não trong lòng, mình hôm nay thật sự là nhẹ nhàng, không có lòng cảnh giác như thế.

Cậu khéo léo đặt hai tay trêи đầu gối, sốt sắng nhìn Cố Uyên Đình, chỉ lo anh Đình "trừng phạt" mình: "Chỉ, chỉ ăn một xíu xiu mà thôi... Thích ăn..."

Cố Uyên Đình vừa nhìn thấy cậu tội nghiệp nhìn hắn, tim lập tức mềm nhũn. Hắn qua ôm Tô Ý Nhiên trêи đùi ôm, ôn nhu hôn mi tâm cậu: "Em thích ăn thì ăn nhiều một chút đi."

Anh Đình trở nên văn minh rồi! Tô Ý Nhiên vui vẻ mặt mày cong cong cười rộ lên, ôm cổ anh Đình hôn mặt hắn: "Anh thật tốt."

Cố Uyên Đình bởi vì động tác của cậu mà mỉm cười, tâm tình cũng chuyển biến tốt.

Tô Ý Nhiên quang minh chính đại móc nửa túi kẹo sữa còn lại trong túi, ngồi trong lòng Cố Uyên Đình vừa cùng hắn xem ti vi, vừa quang minh chính đại ăn sạch hết nửa túi kẹo sữa, lại còn nhét cho anh Đình ăn mấy viên.

Xem một show xong, thời gian nhàn nhã sau khi ăn xong trôi qua, Cố Uyên Đình vào thư phòng xử lý một ít chuyện, Tô Ý Nhiên cũng sửa lại Weibo và WeChat cửa hàng, rửa ráy, tắt đèn, ngủ.

Nửa đêm.

Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên đang ngủ, đột nhiên nghe người trong ngực nhỏ giọng phát ra tiếng rầm rì.

Hắn mở mắt ra, theo bản năng đưa tay sờ sờ mặt Tô Ý Nhiên, sờ tới thái dương hơi ẩm ướt mồ hôi.



Ngày hôm nay trời lạnh, sao lại toát mồ hôi?

Cố Uyên Đình mở ngọn đèn nhỏ ánh sáng nhu hòa ở đầu giường, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Ý Nhiên vùi trong ổ chăn, ở trong mộng cau mày, trêи trán còn có mồ hôi, khó chịu nhỏ giọng rầm rì, thoạt nhìn rất không thoải mái.

Cố Uyên Đình căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng gọi cậu: "Nhiên Nhiên?"

Tô Ý Nhiên không đáp lại, Cố Uyên Đình không biết cậu thế nào, chỉ có thể ôm cậu vào trong lòng, động viên vỗ lưng, sờ mặt cậu, xoa lông mày nhíu chặt, muốn vuốt phẳng lông mày nhíu chặt.

Nhưng làm như vậy một phút chốc, Tô Ý Nhiên không chỉ không thoải mái hơn, trái lại càng ngày càng khó chịu, mi tâm càng cau càng chặt, mặt vùi trong ngực hắn bất an cọ, giọng hừ hừ cũng kèm theo khóc nức nở.

Cố Uyên Đình nghe thấy cậu khóc nức nở là không chịu được, hắn bối rối, không ngừng xoa lưng cậu, hôn trán cậu, gọi cậu: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên?"

Tô Ý Nhiên bị đau tỉnh.

Răng thần kinh bên trái giật giật đau, cậu không tỉnh còn đỡ, vừa tỉnh lại, đau đớn trong nháy mắt càng thêm rõ ràng, như thể trong răng có kim châm đâm vào, đau, xót, ngứa, muốn mạng người.

Tô Ý Nhiên đau đến độ trán dày đặc toát mồ hôi, cậu giơ tay che quai hàm bên trái, ai biết căn bản không thể chạm, chạm vào lại càng thêm đau, đến cuối cùng ngay cả quai hàm cũng bắt đầu thấy đau, tay cậu muốn che không dám che mà che hờ trêи quai hàm, phát ra vài tiếng kêu đau mang theo tiếng khóc nức nở, thật sự sắp khóc.

Cố Uyên Đình đau lòng, vội vàng rút tay đang che mặt của cậu: "Làm sao vậy? Đau mặt?"

Tô Ý Nhiên cảm giác nửa bên mặt trái bắt đầu thấy đau, càng ngày càng nghiêm trọng, huyệt thái dương cũng đau thình thịch. Trong đôi mắt to của cậu cấp tốc nhiễm sương mù, lông mi rất nhanh ướt nhẹp, cậu đau đến độ không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể nước mắt ʍôиɠ lung nhìn Cố Uyên Đình, cái gì cũng không làm được.

Cố Uyên Đình bị cậu như vậy làm cho tim sắp đau nát, hắn hiểu được, vội vàng duỗi tay sờ má của cậu kiểm tra: "Đau răng? Nhanh lên cho anh xem một chút."

Kết quả chưa đợi hắn đụng tới, Tô Ý Nhiên đã liều mạng ngửa ra sau, đau đến độ căn bản sờ cũng không thể sờ.

Cố Uyên Đình lên đi thư phòng tìm hòm thuốc, cầm thuốc tiêu viêm và thuốc giảm đau, bưng nước ấm vào, cho Tô Ý Nhiên uống thuốc: "Sao rồi?"

Tô Ý Nhiên nhịn đau uống thuốc, đợi một hồi, vô lực duỗi tay ra. Cậu cảm giác nửa khuôn mặt đều đau, huyệt thái dương đau liên lụy đến thần kinh não cũng đau, đầu óc choáng váng, cả người đều mơ hồ, không có cách nào động, cũng không cách nào suy nghĩ.

Cố Uyên Đình lòng như lửa đốt, hắn giúp Tô Ý Nhiên mặc áo khoác, cài cúc áo cho cậu: "Đi bệnh viện."

Cố Uyên Đình tự mình tùy tiện khoác áo khoác, nghĩ bây giờ là nửa đêm, mưa nhỏ bên ngoài vẫn chưa dừng, nhất định rất lạnh, lại choàng thêm cái chăn nhung cho Tô Ý Nhiên, gói cậu lại, ôm ngang cậu lên, ra cửa.

Trêи đường lái xe hoả tốc chạy tới bệnh viện, trong đầu Cố Uyên Đình thanh tỉnh một ít, cũng suy nghĩ rõ nguyên nhân Tô Ý Nhiên đau răng, trong lòng không khỏi hối hận không thôi, nên quản cậu, không cho cậu ăn nhiều kẹo.

Không chăm sóc tốt cậu.

Hắn nhìn qua gương chiếu hậu, Tô Ý Nhiên vô cùng đáng thương ủ rũ ở ghế sau, đau đến cả người say xe không rõ cuộn tròn, đau lòng không dứt, chưa lúc nào từng tự trách như vậy.