Ngay khi vợ chồng họ đang ngọt ngào, ở một góc vắng vẻ có một đôi mắt gian tà nhìn họ chằm chằm.
"Em ăn no chưa?"
"Ừm, no bụng rồi."
Quan Vũ Hạm vuốt bụng nói, trên mặt toàn là thỏa mãn, cũng không có cách nào vì đồ ăn là sở thích của cô.
"Chúng ta đi đâu nữa đây?" Lâm Trí trưng cầu ý kiến bà xã.
"Đi dạo chợ đêm"
"Hả --" Lâm Trí nhức đầu nhất là việc xuyên qua đám đông. Nhưng không còn cách nào vì bà xã tràn đầy mong đợi.
"Được rồi -- đi thôi." Ai bảo anh yêu em.
"Yêu anh chết mất, ông xã ngốc à." Quan Vũ Hạm chạy lên phía trước.
Đáng thương cho Lâm Trí hôm nay không có mặc quần áo cách điện! Bị cô phóng điện nhiều lần. Nhưng dù bị điện giật, thì cũng cam tâm tình nguyện.
Hai người xuyên qua đám đông, lại chẳng biết rằng có một đôi ánh mắt gian tà vẫn luôn đi theo.
Hễ là thứ Quan Vũ Hạm thích thì Lâm Trí đều mua tất. . . . . . . . .
Lâm Trí xách theo túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt lúng túng viết đầy hạnh phúc.
Quan Vũ Hạm giống như vừa có được tự do, chạy tới chạy lui, vội vàng đến nỗi chảy đầy mồ hôi.
Từ sau khi kết hôn, đây cũng là lần đầu tiên cô ra ngoài chơi đùa như vậy!
Thân hình Lâm Trí cao lớn, đôi khi đi trước mở đường cho cô, cũng chính giờ phút này lại là một cảnh tượng rất đẹp. Người đàn ông được sinh ra giống như vì người phụ nữ, bởi vì phụ nữ rất cần lệ thuộc và an toàn.
"Oa -- thơm quá đi."
Quan Vũ Hạm đi theo mùi thơm.
"Thấy rồi" trên mặt tràn ngập hưng phấn. Thì ra là đậu phụ thúi.
Lâm Trí nhíu chặt lông mày.
"Thật là thúi!"
"Ha Ha. . . . . . Anh tới chỗ khác chờ em đi, sẽ tốt hơn thôi."
"Này -- em mới vừa ăn thịt nướng, vẫn còn ăn được sao?."
"Chớ hẹp hòi như vậy, chạy xa như vậy, trong bụng đã tiêu hao mất."
Ma lực phóng điện lại tới, hôm nay Lâm Trí mới biết cô lại lợi hại như vậy, cuối cùng thì có bao nhiêu cậu cũng không biết, thế như cô giống như một quyển sách hay, lúc nào cũng sẽ xuất hiện một trang mới lạ, vẫn tưởng cậu đã hiểu rõ cô, xem ra cậu đã nhầm rồi, cô thật sự có nhiều biết đổi, giờ phút này cô lại giống như Tôn Ngộ Không phiên bản nữ.
"Đồ ngốc-- em muốn mình bị thúi sao, đến lúc đó xem ai còn dám đến gần."
"Ngừng-- ai cần anh lo, em thích đấy."
"Được, được, vậy em cứ từ từ dùng, anh ra kia chờ em."
Lâm Trí vừa nhìn thấy sắp phóng điện, nhanh chóng rời đi-- bởi vì cậu cũng không muốn để cho người anh em của mình đứng lên, mà mùi vị này cũng không dễ chịu. Ngộ nhỡ em trai phát uy, hậu quả cũng không lường được, pháo cỡ nhỏ cũng không phải là đồ chơi.
Quan Vũ Hạm cảm thấy tò mò, không biết tại sao hôm nay cậu lại ân cần như vậy, thế như cảm giác được cưng chiều rất tốt.
Một người phụ nữ ăn từng ngụm từng ngụm đậu phụ thúi, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy, Lâm Trí thấy vậy, bất đắc dĩ đi qua một bên mua nước.
"Ăn từ từ thôi" Lâm Trí đưa nước qua.
"Ăn ngon quá, ăn một miếng chứ?" Quan Vũ Hạm cầm một miếng đưa tới. Lâm Trí ghét nhất ăn linh tinh bên ngoài, nhất là loại ăn vặt này, chỉ có cô mới thích ăn nó. Với lại nó còn có mùi khó ngửi. Nhưng Lâm Trí nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô, không thể đành lòng cự tuyệt, vì vậy nhận lấy, chỉ sợ ngay cả cậu cũng không hiểu nổi vì sao mình lại trở nên nghe lời như thế. Tóm lại chính vì muốn bà xã vui mừng, hết cách rồi, ai kêu cậu yêu cô.
Ăn vào trong miệng, không hề khó ăn giống như tưởng tượng, Quan Vũ Hạm nhìn cậu ăn, cũng thấy vui mừng, bởi vì cô cũng hi vọng ông xã nhỏ của mình xã cùng nhau hưởng thụ thức ăn ngon.