Quan Vũ Hạm không biết vì sao Lâm Trí lại hỏi như vậy, nhưng mà vẫn cố gắng nhớ lại tất cả.
"Vào trong động, chỉ uống một chút nước, cũng chưa ăn gì cả." Quan Vũ Hạm nói.
Lâm Trí cảm thấy nghi ngờ, nước cũng là của mình, không thể nào có vấn đề được. Quan Vũ Hạm nhìn cậu trầm tư khẽ hỏi.
"Sao vậy? Cậu phát hiện gì sao?"
"Em biết không? Hôm đó em bị người ta hạ thuốc, cho nên tên súc sinh kia muốn nhân cơ hội chụp hình, những tôi lại không biết em bị hạ thuốc như thế nào."
Quan Vũ Hạm cũng loáng thoáng hiểu ra, thì ra mình cảm thấy nóng trong người, là do thuốc tác quái.
Quan Vũ Hạm chợt nhớ tới nước uống mà Hàn Vinh Hi đưa cho, a -- sẽ không, sẽ không phải chứ, thật đáng sợ, bọn họ đã là bạn bè nhiều năm, làm sao có thể làm vậy? Quan Vũ Hạm cũng không nói ra là Hàn Vinh Hi đưa nước, cô muốn tự mình đi hỏi anh ta, tại sao lại làm như vậy?
Quan Vũ Hạm đã không còn gì đáng ngại, cho nên hôm nay chuẩn bị xuất viện về nhà.
"Vũ Hạm, cha đã kêu chú Lý tới đón chúng ta, đang ở lầu dưới đó." Chú Lý này chính là tài xế ở nhà bọn họ, cũng đã nhìn Lâm Trí lớn lên. Cha mẹ Quan Vũ Hạm ở trong phòng bệnh thu dọn hành lý, Lâm Trí và Vũ Hạm đang làm thủ tục xuất viện.
"Lão Đại, khi nào thì động thủ, nếu không thằng nhóc này sẽ đi mất." Ở cửa bệnh viện có một tên côn đồ nói nhỏ.
Thì ra là Mục Hung Hi phái người giám sát Lâm Trí, muốn tìm cơ hội xuống tay với cậu, nhưng mà không thể để cho người ta tìm ra manh mối, nếu không đại ca sẽ không bỏ qua.
"Được rồi, cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành." Mục Hung Hi quyết định.
"Chú Lý, chúng ta đi thôi." Lâm Trí và tài xế chào hỏi, tất cả mọi người cũng đã lên xe. Nhưng không một ai chú ý tới phía sau.
Chiếc xe vừa đi, phía trước là mội đập nước lớn, ngay lúc này, không biết từ đâu chui ra một chiếc xe tải, đột nhiên quay đầu, đâm đổ xe Lâm Trí xuống nước.
Sau khi xe rơi xuống nước, thì nghe có người kêu lên, mau cứu người.
Những người ở trong xe đều cảm thấy sững sờ và hoảng hốt, vừa rồi vẫn còn bình thường, không hiểu tại sao đã rơi xuống nước. Rốt cuộc truyện này là sao?
Xe đã hoàn toàn chìm vào trong nước, tài xế cầm lấy vật cứng đập vào cánh cửa, hi vọng có thể chui ra khỏi xe. Lúc này có mấy người chạy tới, bọn họ đập kính xe liền với tay vào cứu giúp, cha mẹ Vũ Hạm đã được kéo ra ngoài trước, nước càng ngày càng tràn vào trong xe, chú Lý cũng được kéo ra, chỉ còn Lâm Trí liều mạng đẩy Quan Vũ Hạm ra ngoài, hi vọng cô có thể bình an, Vũ Hạm cố gắng nắm lấy cánh tay Lâm Trí, bởi vì cô biết Lâm Trí có chứng sợ nước, cho nên có thể gặp nguy hiểm, lúc này lại có một người đàn ông bơi tới, định kéo lấy Quan Vũ Hạm ra ngoài, Nhưng Quan Vũ Hạm dùng sức xua tay, để cho anh ta có thể cứu Lâm Trí trước, bởi vì cô còn biết bơi. Nhưng người nọ hình như không hiểu, cứ cố gắng kéo Quan Vũ Hạm ra ngoài, khi quan mưa hạm được kéo ra ngoài, thì vẫn không chịu rời đi, mà bám lấy cửa xe nhìn theo Lâm Trí, nhưng Lâm Trí đã nhắm nghiền hai mắt, người đàn ông phía sau thì dùng hết sức kéo Quan Vũ Hạm lên trên, Vũ Hạm liều mạng giãy giụa, nhưng đều phí công vô ích, càng ngày cô càng cách xa chiếc xe, khi lên khỏi mặt nước, anh ta mới chịu buông tay.
"Tại sao anh không cứu cậu ấy? Cậu ấy không biết bơi." Quan Vũ Hạm hít một hơi thật sâu, lại chui vào trong nước, nhưng khi cô bơi xuống đó, trong xe lại trống không, cô liền tìm kiếm xung quanh, nhưng cũng không có gì cả, sợ hãi càng ngày ngàng tới, chẳng lẽ cô sẽ mất đi cậu sao?
Cảm thấy nghẹn thở cô liền trở lại mặt nước.
"Lâm Trí, Lâm Trí, Lâm Trí. . . . . . . . . . . ." Cô liều mạng kêu gọi, nhưng không có ai trả lời.
Chú Lý liền gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát cũng tới rất nhanh.
"Đồng chí, xin các anh phải tìm được cậu chủ của tôi." Chú Lý khẩn cầu cảnh sát.
"Yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ cô gắng hết sức."