Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Chương 19: Cô dâu mất tích ( hạ )




Lâm gia.

Bạn bè người thân đều ở trong phòng, đều lo lắng Quan Vũ Hạm sẽ gặp chuyện không may, mẹ Quan Vũ Hạm khóc suốt, Lâm Đông nhìn thấy, cảm thấy đau lòng, nhưng ông không thể tiến lên an ủi, bởi vì bà đã không còn là của ông.

"Cha, đã qua 24 tiếng, chúng ta báo án đi?" Lâm Trí đứng lên nói.

"Được, báo án." Lâm Đông rất đau lòng mà nói. Kể từ khi biết Vũ Hạm là con của Lý Linh Tuệ, ông đã coi cô là con ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn của mình để thương yêu, cũng không chỉ là con dâu, mà còn là một loại tình yêu giấu kín.

"A lô? Sở cảnh sát đó sao? Tôi muốn báo án. . . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Lâm Trí giải thích tường tận về việc Quan Vũ Hạm mất tích, hơn nữa còn treo giải thưởng lớn cho ai cung cấp tin tức. Cảnh sát cũng đã lập hồ sơ.

Hàn Vinh Hi làm bộ như rất đau khổ khi không thấy Quan Vũ Hạm đâu, anh ta nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Lâm Trí thì rất thỏa mãn. Anh ta không có được cô, thì ai cũng đừng có được. Mạnh Tuệ Nhàn đã sớm muốn xuống tay với Quan Vũ Hạm, nhưng Hàn Vinh Hi một mực bắt cô ta chờ đợi, vì chuyện này có lẽ còn có khả năng chuyển biến, nhưng không nghĩ tới mình đã đoán sai, không ngờ bọn họ trở lại liền nhanh chóng kết hôn, lúc này mới ép ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn Hàn Vinh Hi, nếu không chiếm được, thì thà phá hỏng, cũng không thể cho tên nhóc này được lợi, liền bắt cóc cô dâu, xem cậu ta có thể kết hôn cùng ai, việc đó độc ác bao nhiêu.

Hái hoa không được, liền phá hoại hoa, độc, thật là độc.

Vũ Hạm đã mất tích một ngày hai đêm, Lâm Trí vẫn không đi ngủ, cậu không ngừng nhìn điện thoại di động, một ngày phải đến sở cảnh sát vài chuyến, hi vọng sẽ có tin tức của Quan Vũ Hạm. Tính khí ngông cuồng tuổi trẻ của cậu vẫn không thay đổi, liền ở trong đồn cảnh sát chử mắng: các người làm việc thế này sao? Mau xuất động tất cả cảnh sát đi tìm, nếu như Quan Vũ Hạm có bất kỳ sơ xuất, thì tôi sẽ dẹp sạch sở cảnh sát của các người. . . . . . . . . Cảnh sát trưởng biết cậu là con trai Lâm tổng, cha cậu hàng năm đã nộp rất nhiều tiền thuế cho nhà nước, cho nên lần này cậu vì người thân mà lo lắng thì họ cũng không có kiện cậu vì tội gây rối!

Trong lòng Quan Vũ Hạm rất sợ hãi: nếu như đây chỉ là mơ thì tốt biết bao! Một cơn ác mộng, tỉnh lại thì sẽ tốt hơn. Ôi! Rốt cuộc thì cô đã đắc tội người nào, mà khiến cho họ hao tổn tâm sức như vậy. Nhớ tới người nhà, liền đau lòng khóc.

"Này, là tôi, bao giờ thì chuyển tiền qua, chúng tôi cũng có quy tắc, nhiều nhất là hai ngày, nếu không sự việc lớn lên, đối với ai cũng không tốt, tôi mặc kệ nguyên nhân của các người là gì, nếu phá bỏ quy tắc thì cứ cẩn thận, ông đây cũng không phải kẻ ngồi không." Người đàn ông khí phách kia vừa nói chuyện.

"Anh Quan, đừng nóng giận, tôi bảo đảm đã nói là sẽ giữ lời, chỉ là giá tiền sẽ tăng gấp ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn ba lần ban đầu." Người nói chuyện là Mạnh Tuệ Nhàn.

"Oh? Điều kiện là cái gì? Việc giết người, ông đây không làm, chút tiền này Quan Hùng Phách tôi còn không thiếu." Người này tên như đồn đại, có sự khí phách, có thế lực, trông coi tất cả Hắc bang, có thể hô phong hoán vũ, cho nên nếu như lần này không phải là Manh Tuệ Nhàn ra mặt tìm anh ta, thì chuyện như vậy anh ta sẽ không ra mặt.

"Không, không nhờ anh Quan giết người, chỉ muốn các anh chơi đùa với cô ta, để cho các anh em thỏa mãn một chút, nghe nói Quan Vũ Hạm vẫn còn là một xử nữ." Mạnh Tuệ Nhàn ác độc nói.

"Hồ đồ, chúng tôi không phải lũ lưu manh. Chớ chọc vào lông vủa tôi, hãy làm như ban đầu nói." Quan Hùng Phách cúp điện thoại. Độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà, chỉ là một Mạnh Tuệ Nhàn anh ta còn không để vào trong mắt.

"Cô ta họ Quan, cũng cùng họ với anh ta, " vẻ mặt lạnh lùng, vẫn không có biện pháp che giấu sự thương hại trong ánh mắt, đây là điều chưa bao giờ có.

Lâm gia.

Tất cả mọi người lo lắng cho Quan Vũ Hạm, Lâm Trí như là nổi điên tìm kiếm khắp nơi, cậu không thể để cho bản thân dừng lại, vì nghĩ tới Vũ Hạm, tim của cậu sẽ đau nhói, mỗi lần cậu tới sở cảnh sát hỏi thăm, tất cả mọi người không dám tiếp đón, nhìn cậu tới cũng đều lẩn ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn tránh, ai cũng không muốn tiếp đón cái người cố tình gây sự, gào thét chửi bới ngang ngược như vậy. Hai ngày nay, người trong sở nhìn thấy cậu liền nhức đầu.