"Sau khi thằng ngốc này uống rượu say, thì liên tục gọi Quan Vũ Hạm, nên chúng tôi sẽ giao cậu ta cho cô, chăm sóc cho cậu ấy." Các bạn học đặt cậu lên trên giường rồi định rời đi, một người bạn học trong đó quay đầu lại nói: "Cậu ấy là người đàn ông tốt, không nên tổn thương cậu ấy." Tất cả mọi người rời đi, để lại sự yên tĩnh và mùi rượu khắp phòng.
Quan Vũ Hạm đứng ở đó mà ngẩn người, tình huống này là sao? Mặc kệ, trước mắt phải gọi cái người đang say bất tỉnh này dậy mới được. ✢Tiểu✣Mèo ✤Hoang Cô liền gọi điện thoại cho phục vụ, nói cho bọn họ biết ở đây cần canh giải rượu, mà canh giải rượu lại được đưa tới rất nhanh.
Quan Vũ Hạm vỗ nhè nhẹ lên mặt của cậu, hy vọng có thể đánh thức cậu ngồi dậy uống canh giải rượu. Diễn♥đàn ♥lê ♥ quý♥đôn
"Lâm Trí, Lâm Trí mau tỉnh lại. Này? Ngồi dậy uống canh đi đã."
"Uh? Sao? Đừng làm phiền tôi?" Lâm Trí lại ngủ thiếp đi. Hết cách rồi, Quan Vũ Hạm lấy khăn lông ra, lau mặt cho cậu, hy vọng có thể khiến cậu tỉnh táo một chút.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm. . . . . ." Lâm Trí lầm bẩm lầu bầu nói, âm thanh không lớn, nhưng lại có thể nghe thấy.
"Uh, tôi ở đây, tỉnh dậy chưa? Đứng lên uống chút canh đi?" Quan Vũ Hạm đến gần cậu, rồi nhìn cậu.
Mùi hương này rất quen thuộc, là của cô, đúng vậy, chỉ có mùi hương của cô mới khiến cho cậu si mê, nhưng tại sao không thể mở mắt ra, giơ tay lên đi tìm nơi phát ra mùi hương. Rồi bắt lấy Quan Vũ Hạm.
"Đừng đi, bé con." Lâm Trí bỗng chốc ôm Quan Vũ Hạm vào trong ngực, ôm rất chặt, giống như nếu buông tay thì sẽ mất đi cô.
"Thì ra là cậu, cậu đã sớm biết, tên đáng ghét này!" Quan Vũ Hạm thầm nghĩ tới, người đụng phải cô chính là Lâm trí. ✢Tiểu✣Mèo ✤Hoang Cái tư thế này khiến Quan Vũ Hạm cực kì khổ sở. Diễn♥đàn ♥lê ♥ quý♥đôn
"Này? Này? Cậu đã tỉnh chưa? Ôm đủ chưa?" Lâm Trí buông tay ra, đây không phải là mơ, mà là thật?
"Tôi vì cậu uống say, cho nên tha thứ cho cậu lần này." Quan Vũ Hạm đứng dậy nói. Lâm Trí dùng sức xoa xoa thái dương, hiểu rồi, tôi đã uống say, cô đang chăm sóc tôi.
Nhất thời trong lòng nghĩ ra kế, tiếp tục giả vờ. Ha ha. . . . . . . . . Trong lòng cười thầm.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm tôi rất khó chịu, không cần đi." Lâm Trí lại nhanh chóng ôm lấy cô. Trong lòng đang len lén vui vẻ. Quan Vũ Hạm nhìn ra cậu đã tỉnh táo, liền tương kế tựu kế.
"Khó chịu ở đâu? Là chỗ này sao?" Quan Vũ Hạm để tay lên ngực cậu nói, lúc này Lâm Trí làm gì chú ý tới việc khác, đang hưởng thụ. Liền tùy ý trả lời một tiếng.
"Ừ" chính là chỗ đó.
"A -- đau chết mất." Lâm Trí bị bấu đến tỉnh.
"Cô thật là độc ác, muốn mưu sát chồng à!" Lâm Trí la lên
"Mau uống canh giải rượu đi, cậu phải duy trì tỉnh táo, chúng ta còn có chuyện chính phải làm !" Diễn♥đàn ♥lê ♥ quý♥đôn
"Đúng vậy! Mau -- mau -- mau tới làm chuyện chính, tôi đã chờ không kịp nữa rồi."
"Thôi đi, có thể nghiêm chỉnh được không? Thấy cậu như vậy hẳn là không sao." Quan Vũ Hạm đi tới.
Trong phòng làm việc, hai bên công ty đều đã đến, Lâm Trí đang nghiêm túc giới thiệu cho đối phương về mẫu sản phẩm mới, một giờ qua đi, đối phương yêu cầu nghiên cứu một chút, nửa giờ sau mới ra kết quả. ✢Tiểu✣Mèo ✤Hoang Trong lòng mỗi người của tập đoàn Lâm thị đều rất khẩn trương, vì thời gian qua bận rộn như vậy, là bởi vì chuẩn bị cho hôm nay, không biết sẽ thành công hay là thất bại.
Nửa giờ qua, lãnh đạo đối phương tiến vào, bọn họ không có biểu tình gì ngồi xuống, Lâm Trí có chút thất vọng, xem ra là không tốt rồi.
"Sau khi chúng tôi tỉ mỉ nghiên cứu, đối với sản phẩm của mọi người rất hài lòng, cho nên chúng ta có thể ký hợp đồng."
Tổng giám đốc tập Lâm thị đoàn đứng lên nói: "Cám ơn quý công ty đã tin tưởng chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ không để cho các vị thất vọng." Hai bên thuận lợi ký hợp đồng.