Lâm Trí nói không sai, nhà hàng này rất tuyệt, bọn họ ăn ngon đến nỗi vỡ bụng.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn Rời khỏi quán ăn, đi trên con đường lạ lẫm, hai người đều không nói chuyện, hưởng thụ sự yên tĩnh của ban đêm.
"Cám ơn cậu về bữa ăn." Quan Vũ Hạm mỉm cười nói.
"Cô ăn no rồi sao? Nhưng tôi còn rất đói bụng!" Lâm trí cười khẽ nói. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Cậu đùa gì thế, mới vừa rồi ăn nhiều như vậy mà còn kêu đói?" Quan Vũ Hạm thực sự không tin.
"Bụng của tôi rất no, nhưng tôi còn có một chỗ rất đói! Làm sao bây giờ?" Lâm Trí xấu xa nói.
Quan Vũ Hạm biết mình bị chơi xỏ liền cầm lên túi sách muốn đánh cậu, Lâm Trí nhanh chân bỏ chạy.
"Cậu bị tâm thần à, có thể nghiêm chỉnh một chút được không? Nói cho cậu biết, cậu thật sự hết thuốc chữa rồi!" Quan Vũ Hạm lại bắt đầu dạy dỗ cậu.
"Trời ơi-- cứu mạng, bé con lại muốn dạy dỗ người ta, thật không chịu nổi." Lâm Trí cười ha ha.
"Bé con? Đã nghe qua ở đâu nhỉ?" Gần đây thật sự là quá bận rộn, khiến Quan Vũ Ham không thể nghĩ ra, đành ✢Tiểu✣Mèo ✤Hoang ✥ lắc lắc đầu, để cho mình thả lỏng một chút!
"Nước Mĩ -- tôi tới đây" Quan Vũ Hạm lớn tiếng kêu lên, chạy về phía trước... ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
***
Hai người bọn họ đi ngủ cũng đã là năm giờ sáng, lúc này hai người đang ngủ ngon giấc! Đương nhiên là mỗi người một phòng.
"Đinh linh đinh, đinh linh đinh. . . . . ." Điên thoại trong phòng Lâm Trí lại vang lên. Còn cậu đang buồn ngủ muốn chết, không có cách nào đành nhắm mắt nhận điện thoại.
"A lô?"
"Bạn học cũ, chúng ta gặp nhau đi? Đã đến đây rồi thì phải tụ tập chứ? Mấy anh đây đang ở dưới lầu, mau xuống đây nhanh lên, chờ cậu đó." Bạn học của cậu không đợi cậu nói xong thì đã cúp điện thoại.
"Vẫn như vậy, không để cho mình nói xong đã cúp điện thoại, Hai! Có bạn bè như vậy thật là đau buồn!" Lâm Trí đứng dậy, sau khi chải đầu rửa mặt liền ra cửa. Cậu đi tới cửa phòng Quan Vũ Hạm, không biết có nên nói cho cô một tiếng hay không, thôi đi, hiện tại khẳng định là đang ngủ say, chớ ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn quấy rầy cô tỉnh dậy, cậu đành quay đầu đi xuống.
"A Trí --, Ở đây, anh em như cậu đó à, tới nước Mĩ cũng không nói một tiếng."
"Tin tức của các cậu linh thông nhanh như vậy sao? Làm sao tìm được tôi vậy?" Lâm Trí thật sự tò mò hỏi. Nhưng thật ra là mẹ cậu đã thông báo cho nhóm bạn này.
"Anh em: việc này cậu không phải quan tâm, nói một chút đi? Ngươi bạn gái nhỏ của cậu là ai vậy? Thằng nhóc cậu định học nuôi kim ốc tàng kiều à, lúc đi học có nhiều bạn gái đuổi theo cậu như vậy...cậu đều không thèm ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn ngoảnh lại nhìn, thế mà không định làm hòa thượng nữa, định hoàn tục à, mang bạn gái ra ra đây cho anh em mở mang tầm mắt chứ?"
"Tôi hỏi mấy cậu đã nghe ai nói, cái gì mà kim ốc tàng kiều chứ!" Lâm Trí không phục nói.
"Được rồi, chớ giả bộ, chúng tôi đều biết, rốt cuộc là cô gái thế nào, đã ✢Tiểu✣Mèo ✤Hoang ✥ khiến cho đại soái ca của chúng ta không thể giải quyết được! Mang ra cho anh em đây nhìn một chút."
"Bạn học cũ, hôm nào đi! Giờ này người ta còn đang ngủ! Đi, tôi mời khách, vẫn chỗ cũ, không say không về." Lâm Trí vừa nói chuyện vừa đẩy bạn học ra ngoài.
Không ngờ nói đi uống..., liền uống đến tận 4 giờ chiều. Lâm Trí trở lại khách sạn thì đã say bất tỉnh nhân sự, cũng bởi vì cậu không cho các bạn học thấy Quan Vũ Hạm, cho nên bọn họ đều trừng phạt cậu, kết quả là uống thành như vậy. Quan Vũ Hạm ở trong phòng nghe thấy âm thanh liền chạy ra ngoài, vừa lúc đụng phải đám bạn học dìu cậu về, cô liền chạy ra.
"Tại sao uống nhiều rượu như vậy?" Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn cô gái trước mắt, chính là cô gái đã khiến thằng ngốc này uống nhiều rượu như vậy. ๖ۣۜTiểuMèoHoang๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêquý๖ۣۜĐôn
"Cô chính là Quan Vũ Hạm?"
"Làm sao cậu biết?" Quan Vũ Hạm hỏi. Mọi người đồng thời chỉ chỉ Lâm Trí đang ngủ mê man.