Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 192: 192: Rời Khỏi Hắn Đi






Mải đắm chìm vào trong quá khứ, Huy không chú ý vẻ mặt của cô trở nên hơi buồn bã, có lẽ cô đang vì tuổi thơ không vui vẻ của cậu ta mà cảm thấy xót thương.
“Chị không cần phải thương cảm cho tôi hay gì đâu.

Cũng đều là quá khứ cả rồi, từ lâu tôi đã không còn chấp nhất với chuyện người khác nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào nữa… Nhưng tôi coi chị là bạn, nên mong rằng những chuyện đã qua này chỉ giúp chúng ta hiểu nhau hơn, chứ không làm chị nhìn tôi bằng con mắt khác.”
Ý thức được ánh mắt nhìn nhìn cậu ta có lẽ hơi không đúng mực, cô thu lại tầm mắt của mình, tùy ý nói vài câu.
“Theo như tôi thấy thì quan hệ giữa cậu với ông nội cũng không đến nỗi tệ?”
Cậu ta gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Sau khi tôi lớn lên thì mọi chuyện tốt hơn nhiều, quan hệ với ông cũng càng ngày càng tốt.

Đáng tiếc…”
Thật sự là đáng tiếc.

Con cháu đều đã trưởng thành, nhưng cây cao bóng cả cả đời vì cháu con che mưa chắn gió là ông lại không còn sống trên đời mà hưởng phúc.
“Thực ra so với ông, thì người khó thân cận hơn chính là người anh trai cùng cha khác mẹ đó của tôi.

Có lẽ ngay từ thế hệ trước, từ mẹ tôi và mẹ hắn, đã định sẵn đứa con mang dòng máu của hai người phụ nữ đó không thể thân thiết được.”
Hoàng và Huy, xét trên một phương diện nào đó, đều giống nhau, hai người đều cô độc, nhưng lại không thể thu hút lẫn nhau.
Chợt cậu ta chuyển hướng câu chuyện sang phía cô.
“Còn chị thì sao? Hiện tại mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Đột ngột bị hỏi tới, cô chỉ có cách gượng cười, lắc đầu.

Cô không định nọi dối cậu ta, vì cậu ta là một trong những người chứng kiến câu chuyện này từ đầu tới cuối.

Nói là ly hôn nhưng lại không ngừng dây dưa, nói là hết hi vọng nhưng lại không dằn được tình càm của mình.

Tuyệt đối không ổn.
“Không ổn lắm, mọi chuyện không đi theo hướng mà tôi mong muốn… Buông tay, thật ra rất khó.”
Đúng là khó thật, khi buộc phải buông tay một người mình từng dùng hết cả trái tim để yêu thương.
Nhưng cho dù khó đến đâu, cô vẫn phải làm.


Vì đó là lựa chọn tốt nhất cho cà hai, đã bước một bước trên con đường này, chỉ có càng ngày càng xa nhau, làm sao có thể quay đầu lại.
Huy thở dài, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Chị cứ coi như là lời khuyên của một người bạn thôi nhé.

Tôi không có ý chỉ trỏ gì chị cả, nhưng tôi nghĩ chị đừng nên dây dưa với Hoàng nữa thì hơn.

Chuyện đến nước này, hai người càng dây dưa sẽ càng khó dứt, mà càng ở bên nhau sẽ càng nhiều sai lầm.”
Cô biết chứ, sai lầm chồng chất sai lầm, những vấn đề giữa cô và hắn đã tích tụ quá nhiều năm, chẳng phải ngày một ngày hai mà gỡ bỏ được.
“Tôi biết, chỉ là hơi khó khăn một chút, nhưng nhất định tôi sẽ làm như vậy… Mà cậu cứ mãi quan tâm chuyện của tôi, tự để ý đến chính mình một chút đi.

Cậu không lo lắng cho hạnh phúc cả đời của mình à?”
Cậu ta bật cười, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh trong.
“Lo lắng thì có tác dụng gì? Người mà tôi muốn, tôi chỉ mong người đó sống tốt mà thôi.

Còn chính tôi sẽ giống như cánh chim bay trên không trung, làm bạn với khoảng trời xanh trong trên đầu người đó.”
Suy nghĩ của cậu ta khiến cô hơi ngỡ ngàng, cậu ta nhắc đến “một người đặc biệt nào đó” với một sự thản nhiên như đã nghĩ tới rất lâu, và giống như, thả tự do cho tình cảm của mình sải cánh trên bầu trời cao rộng, chính là lẽ đương nhiên vậy.
Cô trầm ngâm một lát, lựa chọn từ ngữ để nói.
“Thật ra… con người là loài vật sống theo bầy đàn.

Sớm muộn gì chúng ta cũng đều phải tìm một người để làm bạn.

Cậu cũng vậy, nên tìm một người mình thích, có thể bầu bạn với mình.”
Vẫn duy trì tư thế ngẩng mặt nhìn trời, khóe miệng cậu ta hơi cong lên, vẽ ra một nụ cười.
“Mỗi người có một cách bầu bạn khác nhau, lúc này tôi thấy, bầu bạn như vậy đã là quá đủ với mối quan hệ giữa tôi và người đó rồi.”
Người trong lòng của Huy, không biết nên xem như là may hắn hay bất hạnh.

Cậu ta sẽ tìm mọi cách để bảo vệ người đó, vì người đó mà chắn gió che mưa, nhưng lại không cho người đó biết gì cả.
Cậu ta thay đổi tư thế, nhìn thẳng vào cô, trong mắt có chút gì đó mà cô không hiểu, cười cười.
“Đừng nói về chuyện tình càm của tôi nữa, nói thêm nữa tôi sẽ bối rối đỏ mặt đấy.”

Cô không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt cậu ta khi “bối rối đỏ mặt” sẽ đặc sắc như thế nào.

Cô chỉ biết, gần đây trước mặt cô, cậu ta không còn điệu cười ngả ngớn và treo hai chữ “người đẹp” lên khóe miệng như ngày mới quen.

Nên cô nghĩ rằng cậu ta đã thật lòng coi cô là bạn bè.
Người như cậu ta, vạch rõ một giới hạn cho cả thế giới, ai tiến được vào bên trong giới hạn, mới có thể thực sự trở thành người mà cậu ta để trong lòng.
“Cậu bối rối đỏ mặt đi, để tôi xem thử nào.

Tôi còn chưa từng nhìn thấy cậu như vậy bao giờ đâu đấy.”
Hứng thú của cô đúng là làm khó cậu ta rồi.

Chỉ thấy cậu ta đột ngột đứng dậy, kéo tay cô lên.
“Không nói mấy chuyện này nữa.

Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Đột nhiên bị cậu ta kéo đi dạo, cô hiểu rằng người bạn này của mình không muốn nói về chủ đề này nữa.
Ngày hôm nay có vẻ như là một ngày bị bỏ rơi của cô.

Vừa rồi là Hoàng, đưa cô về tới nhà cũ nhà họ Lục thì vội vàng đến công ty xử lý công việc.

Giờ lại đến lượt Huy, vừa thả cô xuống khu vui chơi thì nhận được điện thoại báo có việc gấp cần phải đi ngay.
Cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt áy náy.
“Xin lỗi chị nhé, đã nói là đưa chị ra ngoài đi dạo mà lại thả chị ở đây thế này.

Nhưng tôi thật sự có việc quan trọng không thể bỏ được.

Nếu không… lúc nào xong việc tôi sẽ quay lại đón chị nhé.”
Mỉm cười nhìn cậu ta, cô lắc đầu.


Ai mà chằng có việc gấp chứ, đâu thể bắt cậu ta xong việc lại phải quay lại đây đón cô được.

Cô đã là người trưởng thành rồi, có tay có chân, có thể tự đi về.
“Không cần đâu, lát nữa tôi có thể tự mình đi về.

Cậu cứ đi xử lý công việc của mình đi, việc gấp mà, không cần quan tâm tới tôi.”
Nhận được lời khẳng định của cô, cậu ta quay đầu lên xe.

Động cơ nhanh chóng được khởi động, chiếc xe thể thao màu đỏ rực lao vút đi như một làn gió trên đường phố vắng tanh.
Cô ngước mắt nhìn cổng chào rực rỡ sắc màu của khu vui chơi.

Cũng không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại muốn đưa cô tới đây đi dạo, nhưng đã đến nơi rồi, nào có đạo lý trở về mà không bước nửa bước vào trong.
“Cho tôi một vé người lớn.”
Người bán vé hơi ngạc nhiên nhìn cô, thông thường tới đây chơi đều là nhóm người, hoặc các đôi tình nhân, người lớn dắt theo trẻ em, người một mình tới khu vui chơi, mua một vé người lớn, đã làm việc ở đây mười mấy năm nhưng người bán vé mới thấy lần đầu.
Mua vé xong, một mình cô đi lang thang trong khu vui chơi.

Thật ra tuổi thơ của cô rất ít kỉ niệm với các khu vui chơi kiểu như thế này, vì bố mẹ đều bận rộn xoay quanh chị gái, sau đó em trai ra đời, cô là chị, càng không thể đòi hỏi.

Bản thân cô cũng không muốn đi chơi với bố mẹ, vì từ nhỏ đã không hợp tính nhau, lần nào đi chơi cũng đều không vui vẻ.
Cô giống như một người độc hành lạc loài giữa khu vui chơi đầy tiếng nói cười và rộn ràng tiếng nhạc.
“Cô Tâm, cô Tâm.

Đúng là cô Tâm rồi.”
Một cậu bé con đội mũ dưa hấu không biết từ đâu chạy tới ôm lấy chân cô.

Cô sững sờ cúi đầu xuống nhìn.

Chỉ thấy chóp mũ dưa hấu.
Cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn, cười nói với cô:
“Con đã bảo là cô Tâm mà bố con không tin.”
Cách đó không xa, một người đàn ông dáng người cao gầy, khuôn mặt thư sinh đang lững thững đi đến.

Anh dừng lại trước mặt một lớn một nhỏ đang dính lấy nhau thành một khối, ngồi xổm xuống.
“Gấu lại ôm chân cô Tâm rồi.


Con thả chân cô ra, tự mình đi đi.”
Bé Gấu bĩu môi với bố, không tình nguyện buông tay khỏi chân cô, đổi sang bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn.
“Con mặc kệ, con đã gặp cô Tâm rồi, con muốn mời cô Tâm đi trượt băng.”
Trong khu vui chơi có một sân trượt băng, là “chấp niệm” của bé Gấu, lần nào đến cũng phải vào chơi bằng được, cho dù hết lần này đến lần khác cứ buông tay là ngã chổng vó lên trời.
Sơn buồn cười nhìn con trai mình mè nheo, trong mắt là tình yêu thương của người cha, nhưng lời nói ra lại sặc mùi ghét bỏ:
“Để con kéo cô Tâm cùng ngã à? Lần nào Gấu chơi trượt băng cũng ngã.”
Gấu không rảnh để ý bố mình, chỉ kéo tay cô, bận rộn ngó nghiêng trước sau.

Cô nhìn điệu bộ của bé, hỏi:
“Gấu đang tìm gì thế?”
Bé con ngước mắt nhìn cô:
“Con tìm xem cô có bạn nhỏ nào đi theo không.

Con sẽ cho bạn nhỏ đi cùng, không tranh cô với bạn nhỏ đâu.”
Trẻ con nói chuyện không suy nghĩ nhiều như người lớn, nhưng lời này cũng đủ khiến Sơn tái mặt, vội vàng kéo con trai về, bảo bé đừng nói nữa.

Bé con không hiểu tại sao, nhưng thấy không khí có vẻ chùng xuống, cũng ngoan ngoãn nghe lời bố, im lặng.
Quả thực, lời vừa rồi của bé đã đánh trúng tâm tư của cô.

Nhìn Sơn và bé con cười đùa vui vẻ, nương tựa lẫn nhau, cô không tự chủ được nghĩ về đưa con xấu số của mình.
Nếu bé con của cô vẫn còn, thì đợi bé lớn lên một chút, cô có thể đưa bé đến khu vui chơi, cùng chơi tất cả mọi trò.
“Cô Tâm, chúng ta đi trượt băng thôi.

Sân trượt băng ở phía bên kia.”
Cô lắc đầu, bỏ qua dòng suy nghĩ về những chuyện không hay trong quá khứ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gấu đi về phía sân băng.
Bên cạnh sân băng có chỗ thuê giày trượt.

Hai lớn một nhỏ đến thuê giày, tất cả mọi người nhìn vào, đều nghĩ đây là tiêu chuần của một nhà ba người, vô cùng ấm áp.
Đến gần sân băng đã thấy nhiệt độ có vẻ thấp hơn, mặt băng đông cứng lạnh lẽo và trơn trượt, thách thức tất cả mọi người đến chinh phục.

Có những người kĩ thuật rất tốt, lướt đi trên băng như bay, còn có thể biểu diễn vài động tác đẹp đẽ, có người lại vừa đứng lên đã ngã, nhưng vẫn chơi không biết mệt.
Cô và bé Gấu đều thuộc loại thứ hai..