Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 191: 191: Em Đẹp Nhất Khi Cười






Dương thả chậm bước chân, gót giày gõ lộp cộp trên hành lang quen thuộc dẫn vào một phòng bệnh quen thuộc.

Đến cửa phòng bệnh, chị ta đẩy cửa đi vào, hai người bên trong cùng lúc quay ra nhìn.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh tật của ông Triết nở một nụ cười rạng rỡ, khí sắc có vẻ cũng tốt hơn nhiều so với mọi ngày.
“Con gái ngoan của bố đã đến rồi đấy à? Có thời gian thì hẹn bạn bè đi chơi đi, đừng cứ hở ra là chạy đến bệnh viện với bố, có hay ho gì đâu mà ở đây suốt làm gì.”
Trước mặt bố, chị ta vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, thà không đi chơi chứ nhất định mỗi ngày phải vào bệnh viện với bố.

Đặt túi xách xuống, chị ta ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, ôm lấy tay ông cười.
“Tất nhiên là con phải vào đây với bố rồi.

Ngoài kia mới là không có gì hay ho, vào bệnh viện nói chuyện với bố còn vui hơn nhiều ấy.”
Khỏi nói ông Triết vui thế nào khi thấy con gái cưng của mình có hiếu như vậy.

Bà Vân cũng mỉm cười, rót nước đưa cho Dương.

Nghiễm nhiên là bộ dáng của một nhà ba người hạnh phúc đầm ấm.
Sau khi sóng gió từ chuyện bán công ty qua đi, bà Vân cũng chưa nghe ngóng được tin tức Dương thành công bán sản nghiệp tổ tiên, nghĩ rằng chị ta đã kịp thời quay đầu lại, nên cách bà đối xử với chị ta lại trở về là một người mẹ kế hết mực yêu thương con chồng.
Có vẻ như chị ta cũng không ngại diễn tròn vai con chồng có quan hệ tốt với mẹ kế, chỉ trừ mỗi lúc điên lên.
“Cứ kệ con được rồi.”
Dương đón lấy cốc nước từ tay mẹ kế, uống một ngụm, sau đó lại quay về nắn bóp chân tay cho bố.
“Hôm nay bố thấy trong người thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Nằm một chỗ quá lâu, cơ bắp trên người teo lại, phải tích cực xoa bóp thì khí huyết mới có thể lưu thông.

Một số vùng tì đè thịt da đã bắt đầu xơ cứng, nếu không phải ngày nào cũng có hộ lý chuyên phụ trách giúp người bệnh trở mình qua lại, có khi còn lở loét ra rồi.
Ông Triết nhìn vợ và con gái bận tới bận lui, thở dài.
“Vẫn như vậy thôi.

Con với bác sĩ chẳng khác gì nhau, ngày nào cũng đến hỏi bố cảm thấy khá hơn chưa.

Bệnh của bố không xấu đi đã là may rồi, làm sao mà tốt lên nhanh như vậy được.


Nhưng hình như mấy lần kiểm tra gần đây có vẻ tốt lên thì phải.”
Ai cũng biết, tình trạng của ông bây giờ, không đột ngột chuyển biến xấu đã là may phúc bảy mươi đời nhà họ Tô rồi, làm sao dám mong cầu có thể lần nữa hô phong hoán vũ, sinh khí bừng bừng như ngày xưa nữa.
Khi mới bị bệnh, cả ông lẫn người nhà đều tràn đầy hi vọng.

Nhưng qua thời gian dài, hi vọng đó đã bị mài mòn.

Đến giờ gần như không còn gì nữa.
Bà Vân có vẻ vẫn đang nuôi hi vọng vào một ngày chồng mình có thể khỏe lại.
“Anh đừng nói vậy, rồi sẽ tốt lên mà.

Em và các con vẫn còn đợi anh khỏe lại… Chính anh cũng biết rồi đấy thôi, mấy lần kiểm tra gần đây kết quả đã khả quan hơn nhiều rồi, có khi vài ngày nữa là ổn.”
Đúng là bác sĩ có nói như vậy, nhưng mọi người đều chưa dám đặt hi vọng vào đó quá nhiều.
Sống đến tuổi này, ông Triết cũng coi như là đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, hai đời vợ, ba đứa con, thời trẻ chơi bời, về già bệnh tật.

Tiếc nuối lớn nhất của ông là chưa tận mắt nhìn thấy con trai ông khôn lớn thành tài, du học trở về, và chưa trao viên minh châu của ông vào tận tay một người con rể hợp cách.
Nhìn khắp giới thượng lưu, có rất nhiều thanh niên đến tuổi xây dựng gia đình, nhưng ông nhìn ai cũng không thấy xứng với con gái của ông.

Chỉ có người thừa kế của nhà họ Lục, bây giờ đã thành người đứng đầu cả gia tộc lớn, là miễn cưỡng lọt được vào mắt ông.
Quan trọng nhất là, con gái của ông có vẻ rất thích hắn.
Nhưng nhắc tới chuyện này, ông lại không khỏi nghĩ tới một đứa con gái khác, đứa mà ông luôn nghĩ rằng vô cùng ngỗ nghịch, luôn làm trái ý ông.
“Chỉ tiếc rằng con gái ngoan của bố vẫn chưa tìm được lang quân như ý.

Con chưa lập gia đình, bố ra đi cũng không nhắm mắt được…”
Ông quên mất rằng khi ông nhập viện, nhà họ Tô lâm vào khốn cảnh, là đứa con gái nhỏ ông không chú ý đó đã hi sinh hạnh phúc của bản thân để đổi lấy một đường sống cho cơ nghiệp gia đình.
Đến giờ, ông vẫn chỉ quan tâm đến hạnh phúc cả đời của con gái lớn.
Dương nắm lấy bàn tay gầy guộc của bố, giọng nói hơi buồn bã.
“Là con chưa có phúc tìm được một người đàn ông phù hợp với mình, sẵn sàng vì con che mưa chắn gió như anh Hoàng đối với Tâm… Là con chưa có phúc, nên con với anh ấy không có duyên làm vợ chồng…”
Là một người thông minh, Dương thừa biết mình phải làm gì mới có thể trở nên đáng thương trong mắt người khác.


Nên từ bé đến lớn, chị ta luôn là người bị hại trong tất cả mọi chuyện.
Cùng lúc đó, Hoàng và Tâm vừa mới ngồi lên xe, hai người cùng nhau đến thăm mộ ông nội, rồi lại cùng nhau rời khỏi.

Vừa lên xe, Hoàng đã vươn người sang giúp người đang ngồi bên ghế phó lái thắt dây an toàn.
“Hồi nãy sao anh lại ôm vai tôi?”
Hắn đáp lại cô bằng ánh mắt hơi thắc mắc.
“Tại sao anh lại không thể ôm vai em chứ? Chẳng phải đó là một hành động rất bình thường sao? Trước mặt Huy, giữ cho anh một chút mặt mũi được chứ?”
Nếu không phải vì giữ mặt mũi cho hắn trước mặt Huy và trước anh linh của ông nội, thì cô đã gạt tay hắn ra ngay lúc đó rồi.

Không thể phủ nhận, khi cô không khống chế được cảm xúc của mình, lâm vào tự trách, cái ôm của hắn giúp cô bình tĩnh hơn không ít.
Nhưng sau đó, lúc rời khỏi nghĩa trang, hắn lại lần nữa ôm vai cô.
“Anh làm như vậy… bá đạo quá rồi đấy! Muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản chẳng hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Tôi đâu có cần anh ôm vai tôi làm gì chứ.”
Đương nhiên hắn biết cô không cần hắn ôm vai.

Nhưng biết vậy, không có nghĩa là hắn sẽ không làm.

Biết suy nghĩ của cô là hắn hiểu cô, còn quan tâm, muốn tiếp xúc gần gũi với cô, là bản năng, cũng là lựa chọn của hắn.
Khởi động xe, quay sang nhìn khuôn mặt cô hơi cau có, hắn nói:
“Em ấy, suy nghĩ quá nhiều, mà phần lớn đều là suy nghĩ linh tinh.

Nên cười nhiều hơn mới phải, em cười lên trông xinh đẹp hơn nhiều.”
Cách đây một tháng thôi, nếu nghe thấy lời hắn nói như vậy, cô sẽ đáp lại một nụ cười thật tươi.

Vì lúc đó cả hai người vẫn còn đang chìm đắm trong mật ngọt, hi vọng về tương lai hạnh phúc.

Mà có lẽ, chỉ có mình cô chìm đắm cũng không biết chừng.
Nhưng bây giờ, khi hắn nói cô đẹp hơn khi cười, cô chỉ thấy châm chọc.


Xinh đẹp trong mắt hắn hay không đâu còn là vấn đề mà cô quan tâm nữa.
“Rất nhanh thôi chúng ta sẽ ly hôn, anh có thể đi tìm mấy cô gái ngày ngày cười lên cho anh em.

Chúc mừng anh nhé, sắp không phải chịu đựng khuôn mặt khó ở của tôi nữa rồi.”
Cô gái này, bản lĩnh lớn nhất của cô có lẽ là xuyên tạc lời hắn nói.

Hắn thở dài, lẳng lặng lái xe.
Đến một khúc cua, cô chợt chú ý đến con đường này có gì đó hơi sai.

Hình như không phải đường về nhà hai người, cũng không phải đường về khách sạn cô đang ở tạm, con đường này, giống đường về nhà cũ của nhà họ Lục – nơi mà ông nội ở trong những năm tháng cuối đời hơn.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Hắn mỉm cười, trả lời cô:
“Về nhà cũ, chúng ta về đó ở vài ngày.

Ít nhất thì bây giờ chúng ta vẫn đang là vợ chồng, cũng nên làm tròn trách nhiệm của mình với cả dòng họ chứ, đúng không?”
Hắn đã nói vậy, làm sao cô có thể nói ra lời từ chối được, đành phải tùy ý để hắn đưa về nhà cũ.
Xe dừng lại ở garage, hắn không vội xuống xe, vì có điện thoại gọi tới rất đúng lúc.
“Tôi đây, có chuyện gì cậu có thể nói luôn?”
Là điện thoại của Thành – trợ lý của hắn.

Cậu ta nói có một đối tác quan trọng đột nhiên tới thăm, vì dự án mới có đôi chút vấn đề, muốn trao đổi trực tiếp với hắn.

Ngoài hắn ra, toàn công ty không có ai có đủ thẩm quyền để trao đổi với vị này.

Vì đây cũng chính là sếp tổng của công ty đối tác.
Tưởng rằng có thể quấn lấy cô thêm vài ngày nữa, lại bị chính công việc của mình vả cho sấp mặt.

Hắn chẳng còn cách nào khác ngoài thả cô ở nhà cũ, còn chính mình lại quay đầu đi ra khỏi cổng, trở lại với kiếp sống ông chù vất vả nhất toàn thương giới.
Hắn rời đi, đối với cô là tin tốt.

Vì thế giới không có hắn thì yên tĩnh và bớt ngột ngạt hơn nhiều lắm.
Nhà cũ nhà họ Lục vẫn giữ nguyên bài trí như trước khi ông qua đời, chủ nhân mới là hắn cũng chẳng thay đổi gì cả, chỉ có thêm một bàn thờ mới, ảnh của ông ở trên đó, chờ tới ngày tới tháng làm lễ đưa lên bàn thờ của gia tiên.
“Cô Tâm đã trở về đấy à? Ngoài trời nắng to, cô mau vào nhà đi kẻo lại toát mồ hôi ra đấy.”
Giọng nói vang lên ngay sau lưng khiến cô giật mình, quay sang nhìn, thì ra là lão quản gia đã theo sau ông nội cả đời người.


Ông nội mất rồi, sau vài ngày thôi mà lão cũng như già đi chục tuổi.
“Vâng, cháu vào ngay đây.”
Cô gật đầu, cảm ơn ý tốt của quản gia, đi hẳn vào trong nhà, lên phòng đóng cửa lại.
Đó là căn phòng cũ của Hoàng, mỗi lần về đây, cô và hắn đều ở chung trong căn phòng này.

Cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ngả lưng ra chăn đệm êm ái trên giường.

Đang thiu thiu ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ.
“Ai vậy?”
Người ngoài cửa ngừng gõ, lên tiếng.
“Tôi biết ngay là chị ở bên trong mà.

Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
Ra ngoài đi dạo, vì trong này tai vách mạch rừng, cả cô và cậu ta đều không thể nào đảm bảo chuyện hai người nói ngày hôm nay không truyền ra ngoài.
Cô đứng dậy, mở cửa phòng, đi ra vườn hoa.

Vườn hoa nhài chỉ lác đác hoa trắng li ti, nhớ tới việc ông nội chính tay trồng xuống từng cụm hoa nhài trong vườn này, cô không nén nổi tiếng thờ dài.
Huy cũng ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh.
“Khu vườn này gắn với tuổi thơ của cả tôi và Hoàng.

Ngày còn bé, hắn rất hay oán giận khi bị ông nội ép tới làm trợ thủ trồng cây.

Nhưng tôi lại chưa bao giờ được ông gọi đi.

Mỗi lúc ông sai hắn làm việc này việc nọ, quanh quẩn bên cạnh ông ở trong vườn, tôi đều cảm thấy vô cùng ghen tị.
Chuyện đã qua rất lâu, kể lại cũng đã vơi đi hết những ghen tức và đố kị, chỉ còn lại hoài niệm.
“Thực ra tôi biết ông không thích tôi, đơn giản vì nghĩ rằng mẹ tôi cũng giống như những người đàn bà mà bố chúng tôi dây dưa qua lại ngày đó, chính là nguyên nhân khiến con dâu tốt của ông mất đi.

Nhưng chính ông cũng biết, tôi chẳng có tội lỗi gì cả, thành ra tình cảnh của tôi cứ dở dở ương ương, lý trí của ông không cho phép ông đối xử tệ bạc với tôi, nhưng yêu thương, thân thiết như Hoàng, thì chính ông lại không đành.”
Một cậu bé con nho nhỏ, nào đã hiểu được nhân tình ấm lạnh, chỉ ngây ngô thắc mắc tại sao ông lại ghét mình.

Giờ cậu ta đã lớn, lại chẳng dậy nổi một chút tâm lý muốn trả thù nào với người ông đã phân biệt đối xử mình và anh trai từ thuở bé..